Mạc Vân Sương nói: “Mã Thiên Vũ, vụ này tôi báo cảnh sát rồi đấy.”
Mã Thiên Vũ đáp: “Cảnh sát nói sao?”
Mạc Vân Sương nói: “Cảnh sát đã gọi Diệp Vô Phong đến cục cảnh sát rồi.
Nhưng mà họ nói, qua điều tra, Diệp Vô Phong có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường.
Rất nhiều người có thể làm chứng, lúc đó cậu ta không có mặt tại hiện trường vụ án, chứng cứ không đủ nên được phóng thích rồi.”
Mã Thiên Vũ hỏi: “Diệp Vô Phong bây giờ ở đâu?”
Mạc Vân Sương nói: “Theo tình báo, cậu ta đang ở khách sạn lớn Hoàng Triều
Mã Thiên Vũ giận dữ nói: “Cảnh sát và hắn ta là chuột rắn một bầy, tụi nó mua chuộc hết rồi.
Giết bố tôi, nợ máu trả máu.
Anh em đâu, theo tôi đi tìm Diệp Vô Phong đòi mạng.”
Mã Thiên Vũ lần này là từ tỉnh đến, bên cạnh mang theo mấy anh em, thêm vài người tâm phúc của nhà họ Mạc, tính ra tầm mười người hùng hổ xông đến khách sạn lớn Hoàng Triều.
Diệp Vô Phong mới vừa rồi bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, anh cảm thấy rất kỳ lạ: “Mã Chính Vinh ở xưởng đồ hộp ngoài ngoại thành bị đánh bom, cấp cứu không có hiệu quả dẫn đến tử vong? Việc này liên quan gì đến tôi?”
Về sau Diệp Vô Phong mới hiểu ra, nghe nói Mã Chính Vinh nhận được cuộc hẹn riêng, xưởng đồ hộp là nơi để gặp mặt đàm phán, khi Mã Chính Vinh đến nơi hẹn thì kết quả là bị đánh bom chết.
“Là ai đã ngấm ngầm giở trò? Cố ý kéo tôi vào âm mưu này và trở thành hung thủ giết Mã Chính Vinh?”
Tiết Phi nói: “Anh Phong.
Ý đồ của họ rất rõ ràng, chính là lợi dụng nhà họ Mã đối phó với anh.
Tôi nghĩ, việc này nhất định là do Mạc Tam Gia làm.”
Diệp Vô Phong chau mày, đi tới đi lui suy nghĩ: “Mã Chính Vinh là người nhà anh ta, anh ta hạ độc thủ hại chết Mã Chính Vinh, chỉ để đối phó với tôi? Có phải là quá nhẫn tâm không?”
Mã Vũ và Hàn Kỳ vội vàng chạy đến: “Anh Phong, không hay rồi.
Có rất nhiều người đến khách sạn, khí thế hung tợn lắm, nói là đến báo thù.”
Diệp Vô Phong đứng dậy: “Đi, ra ngoài xem.”
Mới vừa ra khỏi cửa là bắt gặp ngay Mã Thiên Vũ, anh ta vừa gặp kẻ thù mắt đã đỏ ửng lên, xông tới bắt lấy Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong chỉ một cái đẩy tay đã đẩy anh ta qua một bên: “Mã Thiên Vũ, có chuyện gì thì nói, cậu đừng động tay động chân, chẳng lẽ tôi lại sợ cậu sao?”
Mã Thiên Vũ giống như một con chó điên: “Diệp Vô Phong, cậu sử dụng quỷ kế đánh bom chết bố tôi, cậu có ý đồ gì? Hôm nay tôi muốn giết chết cậu, báo thù cho bố tôi.”
Mã Thiên Vũ xông đến một lần nữa, võ công của anh ta so với Diệp Vô Phong kém hơn rất nhiều, anh dùng đòn tay làm cho Mã Thiên Vũ té xuống, té đến gần như nôn ra máu: “Diệp Vô Phong, cậu còn dám đánh tôi? Tôi nói cho cậu biết.” Mã Thiên Vũ vèo một cái từ trong người rút ra một khẩu súng!
Diệp Vô Phong cũng chuẩn bị trước rồi, anh ta biết Mã Thiên Vũ lần này đến báo thù, nhất định là không đơn giản, võ công của anh ta tương đối kém, tất nhiên đến báo thù chắc chắn phải chuẩn bị sẵn vũ khí rồi.
Nhìn thấy Mã Thiên Vũ rút súng, Diệp Vô Phong sải bước nhảy lên, nắm lấy cổ tay Mã Thiên Vũ một cái nhấc lên.
Bằng! Phát súng này bắn lên trần nhà.
Tiếng súng vang lên, hành lang đột nhiên lộn xộn, thuộc hạ của Mã Thiên Vũ la to lên: “Theo giám đốc Mã báo thù, liều chết với bọn họ.”
Đám người này ùa đến cùng bảo vệ của khách sạn lớn Hoàng Triệu hỗn loạn đánh một trận.
Diệp Vô Phong nhìn thấy tình thế nguy kịch, cướp lấy khẩu súng của Mã Thiên Vũ, giơ súng lên trần nhà bắn hai phát: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
Hai phát này đúng là có tác dụng, bạo động hai phía lập tức dừng lại, Diệp Vô Phong nghiêm mặt nói: “Tôi ở đây xác minh lại lần nữa, cái chết của Mã Chính Vinh không liên quan đến tôi.
Lúc giám đốc Mã mất, tôi vốn dĩ không có mặt tại hiện trường.
Mã Thiên Vũ cậu muốn báo thù cho bố cậu thì cậu tìm sai người rồi.”
Mã Thiên Vũ điên cuồng hét to: “Diệp Vô Phong cậu đừng diễn kịch nữa, ngoài cậu ra thì ai dám giết bố tôi? Anh em đừng tin lời cậu ta, liều chết cho tôi.”
Hai bên lại có một cuộc giao tranh gay gắt hơn, đội trưởng Bạch kịp thời dẫn hình cảnh đến.
Thì ra, Bạch Tinh Đồng đoán được Mã Thiên Vũ sau khi đến thành phố Tam Giang sẽ không bỏ cuộc, sớm đã cho cảnh sát mặc thường phục đi theo giám sát.
Quả nhiên Mã Thiên Vũ tập họp một nhóm người đến tìm Diệp Vô Phong gây sự, điều tra viên thông báo cho Bạch Tinh Đồng, cô ta lập tức dẫn người đến:
“Không được cử động, ai dám động đậy, giết ngay tại chỗ!” Bạch Tinh Đồng rút súng ra, bắn phát đầu tiên lên trần nhà.
Cảnh sát đúng là có uy phong của cảnh sát, những người gây náo đều không dám nhúc nhích.
Bạch Tinh Đồng nhìn Mã Thiên Vũ nói: “Mã Thiên Vũ, cảnh sát đang điều tra cái chết của bố cậu, cậu mặc nhiên nhịn không được đến tìm Diệp Vô Phong.
Cậu có ý gì đây? Không lẽ cậu không tin cảnh sát chúng tôi sao?”
Mã Thiên Vũ nói: “Tôi chính là không tin cảnh sát các người, cô và Diệp Vô Phong có gì đó mập mờ vốn dĩ không nói ra được rõ ràng, nhất định là đang che đậy cho cậu ta.
Cậu ta giết chết bố tôi, tôi muốn báo thù.”
Diệp Vô Phong tịch thu khẩu súng giao cho Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, đây là khẩu súng mang theo trong cuộc gây náo loạn này.”
Bạch Tinh Đồng nhìn Mã Thiên Vũ: “Mã Thiên Vũ, đây là súng của cậu sao?”
Mã Thiên Vũ bĩu môi, nói: “Không phải của tôi.”
Ngay lập tức có thân tín của nhà họ Mã đứng ra nói: “Đội trưởng Bạch, súng là của tôi, tôi mua từ chợ đêm.”
Bạch Tinh Đồng ra dấu: “Dẫn cậu ta đi.”
Hai viên cảnh sát dẫn tên xã hội đen thế thân đi, Bạch Tinh Đồng nói với Mã Thiên Vũ: “Cậu không phân trắng đen mà tụ tập gây chuyện, tôi nên bắt giữ cậu.
Nể tình bố cậu vì bị ám sát dẫn đến mất mạng, tâm trạng cậu không tốt nên lần này tôi không truy cứu.
Nhưng, Mã Thiên Vũ, cậu tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho tôi.
Tam Giang là Thành phố pháp trị nghiêm minh, cậu muốn ở đây làm mưa làm gió là điều không thể!”
Diệp Vô Phong nói: “Mã Thiên Vũ, cậu đừng có kích động.
Chi bằng bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, toàn bộ chi tiết của vụ việc này.
Tôi không hiểu, tại sao tôi lại xuất hiện ở xưởng đồ hộp gặp bố cậu nói chuyện chứ?”
Lý Cương đứng bên cạnh Mã Thiên Vũ nói: “Diệp Vô Phong, cậu đừng giở trò.
Mã Tổng chúng tôi thành tâm thành ý muốn cùng cậu hòa giải.
Cho nên mới phái Mã Kim Thắng đi tìm hẹn gặp riêng cậu.
Thời gian địa điểm, đều là do cậu quyết định, cậu còn chối được sao?”
Diệp Vô Phong nhíu mày: “Mã Kim Thắng? Tôi căn bản không biết người này, gọi hắn ta ra đây đối chất với tôi.”
Mạc Vân Sương đẩy Mã Kim Thắng ra: “Cậu qua đó đối chất với hắn, nhớ cái gì nên nói thì cứ nói.”
Mã Kim Thắng đứng ra: “Diệp Vô Phong, tôi chính là Mã Kim Thắng.
Mã Tổng chúng tôi phái tôi đến gặp cậu, nói rõ thành ý của ông ấy muốn giải hòa cùng cậu.
Cậu cũng đồng ý rồi.
Cũng vì cậu là chủ nhà nên Mã Tổng cho cậu chọn địa điểm và thời gian, cậu bây giờ không thừa nhận sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Toàn lời vu khống! Cậu gặp tôi khi nào chứ? Với gặp tôi ở đâu?”
Mã Kim Thắng nhất thời cứng họng, mặt cũng đỏ ửng lên: “Diệp Vô Phong, cậu không thừa nhận thì là đang chống chế.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Mã Kim Thắng, bây giờ cậu nói cho tôi biết là cậu gặp Diệp Vô Phong ở đâu?”
Mã Kim Thắng nói: “Là ở đây.
Khi tôi đến tìm thì cậu ta đang ở trong văn phòng.”.