Đối diện là Bạch Tinh Đồng, vẻ mặt lạnh lùng đeo còng tay, đằng sau là hai người đàn ông lực lưỡng từ cục An ninh Quốc gia đang theo dõi cô.
Mã Ngọc Đằng cười lạnh, nói: “Cảnh sát Bạch, bây giờ cô có thể nói xem, một mình cô xông vào căn cứ thẩm vấn của bộ An Ninh Quốc gia chúng tôi, là muốn đến bảo vệ Diệp Vô Phong sao?”
Bạch Tinh Đồng trả lời: “Nếu đã biết, thì đừng có hỏi nữa.”
Mã Ngọc Đằng nói: “Chỉ là một Diệp Vô Phong, cảnh sát Bạch lại tự đem mình dính vào vụ án giết người, nghĩ cũng thật không đáng.
Cảnh sát Bạch, tôi không hiểu, tại sao cô lại bênh vực Diệp Vô Phong? Cấu kết với loại xã hội đen như Diệp Vô Phong sẽ không bao giờ có kết quả tốt.”
Đối mặt với chất vấn của Mã Ngọc Đằng, Bạch Tinh Đồng cũng không muốn giải thích, cô biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, ai đến cũng không thể giải quyết được chuyện của hôm nay, bản thân chỉ có một con đường chết, nhưng nếu cứ thế này mà chết, cô không can tâm.
Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong đã bị giải đến phòng hội nghị bên cạnh, có người khác thẩm vấn.
Mã Ngọc Đằng muốn cô thông qua việc này, liên lụy đến Diệp Vô Phong, cố ý đem chuyện hôm nay xé to ra, đối phương nhất định sớm có mưu tính.
Không biết Diệp Vô Phong sẽ đối mặt với tình huống éo le gì? Xem ra, ba người bọn họ sẽ có khoảng thời gian rất khó khăn.
Thấy Bạch Tinh Đồng không nói chuyện, Mã Ngọc Đằng vỗ tàn thuốc, nói: “Bạch Tinh Đồng, tôi biết cô ở thành phố Tam Giang như cá gặp nước, nghiệp vụ công việc đều làm rất tốt, nhưng tất cả những vẻ vang này cũng không thể khiến cô có thể tùy tiện giết chết cảnh sát cấp cao của Cục An ninh Quốc gia chúng tôi được.
Tốt nhất cô lên thành thật khai hết tất cả các hành vi phạm tội của mình, nói không chừng tổ chức bên trên sẽ giơ cao đánh khẽ.
Chỉ cần cô nhận tội, tôi sẽ không làm khó cô.
Còn nếu không, chúng tôi có hơn trăm phương pháp khiến cô phải nhận tội.”
Bạch Tinh Đồng cười lạnh: “Trưởng phòng Mã, đen cũng đen rồi, trắng cũng trắng rồi.
Tôi không có giết người, cũng sẽ không nhận tội.
Tôi cũng không cấu kết với xã hội đen, sao anh không cho pháp y đến xét nghiệm vết thương của Chu Hồng Quý? Xem rốt cuộc vì sao ông ta chết? Tôi nghi ngờ anh đã bị động tay động chân.”
Triệu Vân Đồ ở đằng sau đập tay xuống bàn, phẫn nộ nói: “Bạch Tinh Đồng, tôi thấy cô đúng là không biết xấu hổ, cô vừa ra tay đánh người, mấy người chúng tôi đều nhìn thấy.
Đừng cho rằng cô có chút bối cảnh, là có thể giết hại cảnh sát cấp cao của chúng tôi.
Trưởng phòng Mã, tôi thấy người phụ nữ này không thấy quan tài không đổ lệ, để cô ta thử đại hình của chúng ta đi.”
Bạch Tinh Đồng nghe xong thầm than trong lòng, cô cũng biết nhóm người này có rất nhiều hình luật để tra tấn những tên gián điệp nước ngoài.
Cũng không biết bọn họ định sử dụng hình phạt gì cho mình.
Mã Ngọc Đằng cười lạnh:”Trưởng phòng Triệu nói không sai, cô ta chính là không biết thời thế, người đâu.” Hai tên to lực lưỡng xông vào giữ lấy bả vai của Bạch Tinh Đồng, một tên lôi trong ngực ra một bình sứ trắng, định lấy thuốc bột bên trong bình ra cho Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng trong lòng cả kinh, nhìn thấy đối phương đang muốn đổ thuốc cho cô, cô chợt nhớ ra trong cục tra tấn có một loại thuốc cực kỳ kinh khủng, ăn vào sẽ khiến cho cơ thể sản sinh ra ảo giác, nếu như ý chí không đủ mạnh, sẽ bị người thẩm vấn điều khiển làm bất cứ việc gì.
Trong lòng cô bắt đầu hoảng loạn, cô dùng cánh tay đập mạnh vào xương sườn tên đang cầm bình thuốc, tên to con đau đến run rẩy, tay thả bình thuốc rơi xuống sàn.
Bang! Vỡ ra từng mảnh.
“Mình tuyệt đối không để cho bọn chúng khống chế, nếu trường hợp đó, mình sẽ thực hiện hành vi giết người, còn bị buộc tội cấu kết với Diệp Vô Phong, từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy của bọn chúng.
Cuối cùng không ai có kết cục tốt.” Bạch Tinh Đồng vô cùng tỉnh táo.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ trùmtr uyện.N E T ++
Mã Ngọc Đằng thấy không cho cô ăn thuốc được, tức giận chửi bới: “Hai người các ngươi là đồ phế vật, đến cả một người phụ nữ cũng không đối phó được? Bạch Tinh Đồng, gan của cô to lắm, lại dám tấn công người của bộ phận thẩm vấn sao? Hừ, bột thuốc vẫn còn, tôi tự mình đến đút cho cô.”
Mã Ngọc Đằng thấy hai tên thuộc hạ không được việc gì, tự mình đứng dậy, cầm lấy bình thuốc đi qua, tự mình động tay.
Nhìn thấy Mã Ngọc Đằng hung dữ tóm lấy cổ cô, Bạch Tinh Đồng thật sự lo lắng sẽ bị bọn chúng bỏ thuốc, vậy là bản thân xong rồi.
Mã Ngọc Đằng nhìn thấy Bạch Tinh Đồng không chịu từ bỏ, không kìm chế được bóp lấy cằm của cô, ép Bạch Tinh Đồng mở to miệng.
Bạch Tinh Đồng cắn chặt khớp hàm, nhất định không chịu mở miệng, Mã Ngọc Đằng phát điên lên, nói: “Tôi không tin, không trị được cô.”
Trong giây phút quan trọng này, bên ngoài chợt có tiếng hét: “Trưởng phòng Mã, Giám Đốc Hàn đang xông vào, muốn gặp ngài.”
“Lão Hàn, anh ta không có chuyện gì làm nên đến đây náo loạn sao?” Mã Ngọc Đằng nhíu mày hai cái rồi thu tay về, anh nghĩ dù sao Giám Đốc Hàn cũng là lãnh đạo cấp cao, cao hơn anh ta một cấp, vì vậy, không thể không nể mặt Giám Đốc Hàn.
Nhưng mà, cho dù giám đốc Hàn có đến cũng không cách nào cứu được Bạch Tinh Đồng, cùng lắm là nói vài câu với cô ta, sau đó Mã Ngọc Đằng nói với Triệu Vân Đồ và Vũ Kiếm Cường: “Hai người các anh trông cô ta, tôi đi ra ngoài một chút.”
Mã Ngọc Đằng ra khỏi phòng thẩm vấn, đi đến phòng làm việc ở tầng một, một số nhân viên thực thi pháp luật của cục An ninh Quốc gia đang chặn giám đốc Hàn lại.
Mã Ngọc Đằng cười lạnh một cái: “Các người đều lui hết xuống.
Giám đốc Hàn, cơn gió nào đã thổi anh tới chỗ chúng tôi thế này?”
Giám đốc Hàn hỏi: “Mã Ngọc Đằng, Bạch Tinh Đồng có phải ở chỗ các anh hay không?”
Mã Ngọc Đằng nói: “Không sai, chiều hôm nay, cô ta ở chỗ chúng tôi đánh chết một cảnh sát an ninh cấp cao, chúng tôi đã ra lệnh bắt cô ta lại.
Hiện tại đang trong phòng thẩm vấn tìm ra mục đích giết người của cô ta.”
Trong lòng giám đốc Hàn âm thầm nghĩ.
Bạch Tinh Đồng đánh chết Chu Hồng Quý? Làm sao có thể, tuy là tính cách Bạch Tinh Đồng có chút bồng bột, nhưng cô cũng không tồi tệ đến thế, ở cục An ninh Quốc gia đánh chết cảnh sát cấp cao.
Giám đốc Hàn gật đầu: “Thì ra là vậy, trưởng phòng Mã, tôi nghĩ là cảnh sát Bạch không cố tình làm vậy, có thể cho chúng tôi đến xem một chút máy quay hình hiện trường phòng thẩm vấn của cục An ninh Quốc gia không.”
Mã Ngọc Đằng lại nói: “Giám đốc Hàn, tôi cho rằng không cần thiết phải xem máy quay hình, bởi vì tôi vốn là người có mặt ở hiện trường, anh không phải đến cả tôi cũng không tin chứ? Chứng cứ như núi, anh còn việc gì khác không? Nếu mà không có, mời tùy ý.
Đừng cản trở chúng tôi xử lý vụ án.”
Mã Ngọc Đằng lập tức cho người tiễn khách, giám đốc Hàn cắn răng, nói: “Trưởng phòng Mã, vụ án của cục an ninh các người, chúng tôi nhất định không nhúng tay.
Nhưng mà, mời anh nghe một cuộc điện thoại.” Giám đốc Hàn nói xong, lấy điện thoại mình ra đưa sang.
Mã Ngọc Đằng giật giật môi, nhận lấy điện thoại, trong lòng anh ta tính toán, nhất định là Lão Hàn mượn quan hệ, tìm một vị lãnh đạo tỉnh ủy nào đó, muốn giúp Bạch Tinh Đồng, hừ, anh ta quả thật mơ tưởng hão huyền.
Với việc ngày hôm nay, chỉ sợ có là lãnh đạo tỉnh ủy cũng khó mà nhúng tay vào.
Còn nữa, lão Hàn anh có bao nhiêu mặt mũi? Có thể mời được vị phó tỉnh nào cũng là khá rồi.
Mã Ngọc Đằng vừa rồi đã gọi điện cho chị dâu Phạm Ngọc Hoa của mình, ý của Phạm Ngọc Hoa là, nhanh chóng kết án.Để cho Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Bạch Tinh Đồng đều phải hoàn thành án sự, chỉ có như vậy, kể cả là van xin hộ cũng không có tác dụng.
Mã Ngọc Đằng đối với việc thẩm vấn có biện pháp riêng của mình, Mã Ngọc Đằng lấy ra bột thuốc, định làm Bạch Tinh Đồng choáng váng, khiến cô ta thú nhận được Diệp Vô Phong che dù, thừa nhận giữa bọn họ có gian tình.
Là bọn họ cấu kết giết hại Mã Ngọc Vinh và Mã Thiên Vũ.
Cuối cùng Diệp Vô Phong bị kết án tử hình.
Mã Ngọc Đằng không vui nhận lấy điện thoại giám đốc Hàn đưa cho, kiêu ngạo lên tiếng: “Anh là ai?”.