THẦN CẤP Ở RỂ



Buổi chiều, Lâm Thư Âm xử lí xong dự án của công ty xây dựng thì lái xe về lại khách sạn lớn Hoàng Triều.


Cô vừa dừng xe lại đã phát hiện có một xe cảnh sát cũng dừng kế xe cô.


Cửa xe cảnh sát mở ra, có bốn vị cảnh sát bước ra từ cái xe, dẫn đầu là một nữ cảnh sát nữ có tư thế hiên ngang.

Khuôn mặt nữ cảnh sát này rất sắc sảo, cô ta mặc bộ đồng phục cảnh sát mùa hè.


Lâm Thư Âm có quen nữ cảnh sát này.

Cô gái này chính là đội phó đội Hình sự thuộc Sở Cảnh sát Tam Giang, Bạch Tinh Đồng.

Không những thế, cô ta còn là bạn cùng lớp trước đây của Lâm Thư Âm.


Bạch Tinh Đồng chẳng những có dáng người quyến rũ, khuôn mặt cô ta còn rất xinh đẹp, các đường nét của cô ta như thể được chính tay người thợ điêu khắc tài ba nhất thế giới dốc hết tâm huyết một đời khắc nên.

Mỗi một góc cạnh mỗi một đường cong trên khuôn mặt cô ta đều tỏ lộ ra vẻ oai hùng khí phách khác người.


Dù là bạn học cùng lớp nhưng mối quan hệ giữa hai cô gái này lại không ra gì cả.

Nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì thành tích học tập của cả hai quá xuất sắc, cả hai đua nhau từng điểm số từ trong lớp tới toàn khối.

Trên vấn đề học tập cả hai ngang sức ngang tài, thế là có người hiểu chuyện lập bảng xếp hạng tứ đại mỹ nhân.

Kết quả bầu chọn, Lâm Thư Âm nhờ vào thân hình mảnh mai như ngọc thành hoa khôi của cả thành phố Tam Giang.



Kết quả này khiến Bạch Tinh Đồng kiêu ngạo vô cùng không cam lòng, vì thế nên dù hai người là bạn cùng lớp nhưng chưa từng một lần tâm đầu ý hợp.

Nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ vào bối cảnh gia tộc mà Bạch Tinh Đồng được vào đội Cảnh sát Hình sự.

Rất nhanh sau đó cô ta cũng thăng tiến thành phó đội trưởng, khi địa vị cô ta cao như thế thì quan hệ giữa hai người ngày càng kéo xa.


Trước mắt, Bạch Tinh Đồng vẫn còn độc thân.

Chỉ là một năm trước, khi cô nghe tin Lâm Thư Âm lấy một tên ăn bám vô dụng làm chồng, hiện tại thì một quan chức nhà nước cao cấp như cô ta tự mình đến gặp đối thủ cạnh tranh cũ, cô ta tất nhiên sẽ bày ra khí thế cao lớn uy nghiêm với Lâm Thư Âm.


“Phó đội trưởng Bạch, có chuyện gì mà cô lại tới khách sạn tôi thế?” Lâm Thư Âm hỏi.


Bạch Tinh Đồng cười lạnh trả lời: “Tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ cô không biết hay sao? Có án mạng xảy ra tại khách sạn của cô, một phó đội trưởng như tôi cũng chỉ theo quy trình mà đến thôi.”
Trong lòng Lâm Thư Âm có hơi hồi hộp: “Án mạng à?”
Bạch Tinh Đồng nghiêm mặt đi vào khách sạn Hoàng Triều, cô ta hô lớn: “Ai là Diệp Vô Phong?”
Diệp Vô Phong nhìn thấy vợ anh dẫn theo nhóm cảnh sát đi vào, trong lòng anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.


“Nhất định là do cái tên khốn khiếp Phùng Nhị Bưu kia đã chết trong bệnh viện rồi.

Hừ, muốn gây phiền phức cho tôi à, chỉ sợ mấy người đã uổng công chuyến này rồi.


“Tôi là Diệp Vô Phong!” Diệp Vô Phong đứng ra trả lời.


Bạch Tinh Đồng dò xét vài lần Diệp Vô Phong rồi nói: “Có phải vào trưa ngày hôm nay đã có một cuộc ẩu đả giữa anh và một người đàn ông tên Phùng Nhị Bưu tại khách sạn lớn Hoàng Triều anh đang làm việc hay không?”

Diệp Vô Phong nói: “Phùng Nhị Bưu đã gây rối tại khách sạn của chúng tôi, tôi là đội trưởng đội an ninh nên có ra mặt ngăn cản.

Nhưng tôi không có đánh nhau với anh ta, xin cô cảnh sát hình sự này trước khi tình hình được điều tra rõ ràng thì không dùng từ ngữ dễ gây hiểu lầm.”
“Anh?” Bạch Tinh Đồng không thể ngờ được một tên bảo vệ thấp kém vậy mà cũng dám to gan chống đối cô như thế.

Phải biết, trong cả cái thành phố Tam Giang này, mặc kệ bọn họ có thuộc chính hay tà thì trước mặt cô cũng phải mở miệng gọi “chị Bạch”.

Có ai từng dám vô lễ với cô chưa, Diệp Vô Phong chính là kẻ đầu tiên.


Lâm Thư Âm bồn chồn không thôi, Bạch Tinh Đồng vừa nói là tại khách sạn của cô đã xảy ra án mạng, chẳng lẽ Phùng Nhị Bưu đã chết?
“Tổng giám đốc Lâm, Phùng Nhị Bưu chết vào cuối chiều hôm nay.

Là người nhà anh ta báo án nên tôi muốn đến điều tra băng thu hình của khách sạn các người.”
Hắn chết thật rồi, chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Cơ thể tên kia khỏe mạnh như vậy, tuy là giữa trưa không hiểu tại sao hắn ói ra máu, có thể là do cảm nắng hoặc tim mạch bất ngờ có vấn đề.

Hắn chết là đáng đời nhưng nếu liên lụy đến Diệp Vô Phong thì không phải quá oan uổng cho anh hay sao.


Cảnh sát muốn xem qua băng thu hình, Lâm Thư Âm cũng không dám từ chối.


“Phó đội trưởng Bạch hãy đi theo tôi, phòng giám sát ở trên lầu.”
Bạch Tinh Đồng phân phó cho nhóm thuộc cấp: “Mấy người trước tiên cứ khống chế người tên Diệp Vô Phong này lại.”
Diệp Vô Phong buông lời chế giễu: “Tôi không có phạm tội, đây cũng là nhà của tôi, tôi cũng sẽ không chạy trốn, mấy người thích bày vẽ quá.”
Lâm Thư Âm dẫn Bạch Tinh Đồng đi vào phòng riêng của nhân viên an ninh trên tầng hai.


Bạch Tinh Đồng bắt đầu xem lại băng ghi hình trong nhà ăn.


Tâm trạng Lâm Thư Âm còn bồn chồn nên cô đứng kế bên nhìn theo.


Đoạn ghi hình cảnh Phùng Nhị Bưu ẩu đả với Diệp Vô Phong dài chưa đến ba phút, Bạch Tinh Đồng liên tục xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.


Lâm Thư Âm có hơi lo sợ: “Phó đội trưởng Bạch, chuyện Phùng Nhị Bưu chết hãy coi như không có liên quan đến khách sạn của chúng tôi đi.

Dù sao hai chúng ta từng là bạn cùng lớp, cô cũng không thể gán ghép tội danh cho khách sạn của tôi được.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi sẽ làm theo pháp luật.”
Bạch Tinh Đồng nghiêm túc phân tích tình tiết vụ án.

Phùng Nhị Bưu tự dưng ói ra máu rồi ngất đi, não Bạch Tinh Đồng không bị úng nước, cô ta không hề cho rằng Phùng Nhị Bưu là bị cảm nắng, càng không thể do bệnh tim của hắn tái phát được.

Chỉ có một khả năng duy nhất, là bị Diệp Vô Phong đả thương.


Thế nhưng là, cô ta xem đi xem lại đoạn ghi hình, từ đầu đến cuối đều chỉ có Diệp Vô Phong bị đánh, không hề có cảnh Diệp Vô Phong đánh đấm gì Phùng Nhị Bưu.

Lần duy nhất hai người tiếp xúc thân thể với nhau chính là khi Phùng Nhị Bưu đá bay Diệp Vô Phong ra ngoài, nhưng cơ thể Diệp Vô Phong bị cản nên đã văng ngược đụng lại Phùng Nhị Bưu.


Bạch Tinh Đồng ấn nút tạm dừng, cô ta trừng to hai mắt ra nhìn cảnh tượng khi thân thể hai người kia tiếp xúc.

Hai tay Diệp Vô Phong hất lên một cách lố bịch như thể anh đang cố khống chế thăng bằng cho cơ thể, nhưng bả vai của anh lại mạnh mẽ đâm vào ngực Phùng Nhị Bưu.


Bạch Tinh Đồng là một cao thủ ngoại công.

Cô đã luyện tập ngoại công với ông ngoại từ nhỏ, trong đó có cả Hình Ý quyền!
“Kỹ thuật giết người mạnh nhất của Hình Ý quyền - Gấu đen ghét cây húc mạnh mẽ! Chẳng lẽ tên Diệp Vô Phong kia lại là cao thủ có thể so với ông ngoại à? Chỉ mới húc bả vai vào ngực Phùng Nhị Bưu mà đã làm nội tạng hắn bị trọng thương, dẫn đến cái chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện?”
Ý nghĩ trên vừa được sinh ra đã bị Bạch Tinh Đồng loại bỏ.


Không thể nào có chuyện đó, Phùng Nhị Bưu tung hoành trong cái thành phố Tam Giang này đã hai mươi năm rồi vẫn chưa gặp đối thủ.


Cô ta còn nghe đồn võ công của hắn đã được xếp vào hàng tinh anh.


Để phân chia sức chiến đấu mạnh yếu mà giới võ thuật của Trung Quốc đã đặt ra một hệ thống cấp bậc.

Tổng cộng có năm cấp bậc chính: nhập môn, tinh anh, võ sĩ, võ sư, chiến thần.


Người nhập môn ý chỉ người vừa bước vào con đường luyện võ, đã nắm vững kiến thức cơ bản, chỉ với một người có thể đánh bại ba bốn người bình thường.


Mà tinh anh là chỉ những ai đã tập võ ba năm trở lên, một người có thể đấu lại mười người bình thường.


Một người luyện võ đã tập luyện mười năm trở lên và từng có chiến tích huy hoàng sẽ được gọi là võ sĩ.

Một võ sĩ dù không thể lấy một địch trăm người, nhưng chỉ với ba mươi năm mươi người bình thường thì không thể đánh bại một võ sĩ được.

Bạch Tinh Đồng đang ở cấp bậc võ sĩ.


Võ sư là những con người cực kỳ hiếm gặp.

Võ sư chỉ người có khả năng thành lập ra một môn phái võ thuật riêng, ví dụ như Hoàng Phi Hồng, Hoắc Nguyên Giáp, Trần Chân, Lý Tiểu Long.

Dù ba võ sĩ phối hợp cũng không chắc sẽ đối đầu được một võ sư.


Chiến thần là cấp bậc cao nhất, tất nhiên còn mạnh hơn cả võ sư.

Đây là danh hiệu chỉ những bậc tướng quân tài năng xuất chúng, là những nhân vật đời trước không ai sánh bằng mà sau này cũng không ai so được.

Số lượng những người được xưng là chiến thần trong lịch sử Trung Hoa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi