THẦN CẤP Ở RỂ



Lâm Thi Mộng đã dọn mấy món thức ăn mua về, lại mang hai ly rượu lên, tự tay rót một ly đầy đưa cho Diệp Vô Phong: "Anh rể, em biết tâm trạng của anh rất tệ, người ta nói uống rượu thì có thể giải sầu đó.

Em uống với anh hai ly nhé, hi vọng anh có thể sớm lấy lại tinh thần.

Dù sao, nhà họ Lâm cũng không thể không có anh."
Diệp Vô Phong gật đầu, lấy một ly thì uống một ly, một chai rượu cứ từ từ vơi dần cho tới khi cạn sạch.

Lầm Thi Mộng cũng đã say bảy phần rồi: "Anh rể, trong phòng này nóng quá." Không biết Lâm Thi Mộng là cố ý hay là vô ý, đột nhiên lại cởi áo sơ mi ra, phía trong là áo ngực màu đen ôm trọn lấy cặp ngực căng tràn, đẹp đẽ.
Diệp Vô Phong liếc mắt về phía cô ta, nói: "Thi Mộng, không còn sớm nữa, tôi cũng ăn no rồi, cô cũng về nhà đi."
Lâm Thi Mộng làm gì mà chịu đi, cô ta hôm nay chính là muốn gạo nấu thành cơm, hai tay vòng ra sau lưng, "lạch cạch" cởi dây áo ngực ra.
"Anh rể, em thật sự thích anh! Hôm nay để em ở bên cạnh anh, được chứ?" Lâm Thi Mộng vui đầu vào trong ngực Diệp Vô Phong.
Nào ngờ, Diệp Vô Phong đẩy cô ra: "Thi Mộng, xin cô tự trọng! Đừng quên, tôi là anh rể cô."
Lâm Thi Mộng thoáng giật mình, cô ta không ngờ rằng Diệp Vô Phong lại không có hứng thú với cô ta.

Lẽ ra khi một người đàn ông phải chịu cảnh bí bách trong chuyện tình cảm, hơn nữa còn trong tình huống đã uống hết nửa bình rượu đế thì vốn dĩ không thể kìm chế nổi bản thân mới đúng.
Diệp Vô Phong cầm quần áo lên: "Cô mặc quần áo vào, đi lập tức! Nếu không, cô sẽ hối hận." Diệp Vô Phong nói xong, lập tức đứng dậy khập khễnh đi về phía lầu trên.

Lâm Thi Mộng tức giận khẽ cắn răng, mặc quần áo xong lại luyến tiếc mà rời khỏi biệt thự biệt thự số chín.
Lên tới trên xe, cô ta tức giận gục người lên vô lăng òa khóc hu hu: "Diệp Vô Phong, tôi có chỗ nào không sánh được với Lâm Thư Âm chứ.

Tôi đối với anh hết lòng hết dạ, anh lại không có chút cảm tình với tôi.

Tôi hận anh!
Đang khóc lóc, đột nhiên cô ta nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng biệt thự của Diệp Vô Phong.

Từ bên trong xe, một người phụ nữ mặc đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa bước xuống.
Lâm Thi Mộng dụi dụi đôi mắt: "Đây không phải là Bạch Tinh Đồng sao? Cô ta tới đây làm gì?"
Lâm Thi Mộng nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đi vào trong biệt thự của Diệp Vô Phong, ngay sau đó đèn phòng khách tắt phụt, lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tinh Đồng lên lầu hai.
Đèn trong phòng ngủ của Diệp Vô Phong hắt sáng lên rèm cửa sổ hai bóng người đang vào nhau thành một bóng, Lâm Thi Mộng hoảng sợ nói: "Bạch Tinh Đồng, cô thật sự lại có mối quan hệ này với Diệp Vô Phong!"
Lâm Thi Mộng lập tức nổ máy xe ô tô, phóng nhanh như chớp tới chỗ ở của Lâm Thư Âm.
"Chị, chị nhanh đi với em! Em muốn chứng thực với chị một chuyện!"
Lâm Thư Âm chau mày: "Thi Mộng, chuyện gì? Sao em lại gấp gáp như thế?"
Lâm Thi Mộng kéo tay Lâm Thư Âm đi lên xe của mình: "Chị lên xe đã rồi nói."
Lâm Thư Âm nhìn thấy cô gấp gáp như vậy, còn tưởng rằng là bà nội ngã bệnh, đợi tới lúc Lâm Thi Mộng đang lái xe trên đường mới nói cho cô biết: "Chị, Bạch Tinh Đồng kia là thứ đê tiện, bây giờ cũng đã tới nhà của chị rồi.


Chị còn chưa tin ảnh chụp em đưa cho chị là thật sao? Chị thật sự là ngốc quá rồi."
Lâm Thư Âm sửng sốt: "Làm sao em biết?"
Lâm Thi Mộng nói: "Chính mắt em nhìn thấy."
Lâm Thư Âm nói: "Chị đã muốn ly hôn với Diệp Vô Phong rồi, anh ấy muốn yêu ai thì cứ yêu người đó, chuyện này không liên quan tới chị.

Thi Mộng, lái xe về đi.

Chị không muốn quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này nữa."
Lâm Thi Mộng lại nói: "Chị, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng ở trong nhà chị dan díu, lẽ nào chị không tức giận chút nào ư? Chị chấp nhận để bạn học của mình cắm sừng mình sao? Dù gì thì Bạch Tinh Đồng cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chúng ta đi bắt gian, sau đó nói chuyện bê bối này của cô ta cho cục trưởng của bọn họ biết, xem thử cô ta có còn dám bắt nạt chị không."
Đang lúc nói chuyện, xe đã tới biệt thự số chính của núi Nhạn Tây.
Lâm Thi Mộng dừng xe lại, chỉ tay lên phía trên lầu: "Chị, em tận mắt nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đi lên lầu.

Thời gian nãy, bọn họ nhất định là đã cùng nhau ngủ rồi, chính là lúc mà chúng ta bắt gian."
Lâm Thư Âm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu đầu bù tóc rối.


Cô là một người hết mực chú trọng tới dáng vẻ của mình, hiện tại mình như thế này, làm gì còn sót lại chút dáng vẻ nữ thần đệ nhất nào của thành phố Tam Giang nữa chứ? Cô nhìn mình trong gương, sửa sang đầu tóc lại một chút, ngẩng đầu thêm lần nữa nhìn gương mặt của mình trong kính chiếu hậu, thật giống như một người phụ nữ ai oán bị bỏ rơi, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có một loại đau thương không rõ.
Bạch Tinh Đồng thật sự ở trong nhà cô sao? Nằm ở trên chiếc giường mềm mại thuộc về mình, lăn lộn cùng với người đàn ông mà mình thương yêu ư?
Trong lòng Lâm Thư Âm giống như bị dao cắt! Thế nhưng, đây là do tự tay cô tạo nên mà! Không thể trách tội bất kì trong bọn họ.
Bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa, không phải điều mình hy vọng nhất là Bạch Tinh Đồng có thể chăm sóc cho Diệp Vô Song sao?
Vô Phong, anh ấy đã trả giá vì mình quá nhiều rồi, nếu mình chết rồi, làm sao nhẫn tâm để anh ấy ở lại lẻ loi một mình chứ?
Bạch Tinh Đồng, hy vọng cô chăm sóc cho anh ấy thật tốt!
Lâm Thư Âm đi tới sảnh, lại dừng bước chân nói với Lâm Thi Mộng: "Chị không đi."
Lâm Thi Mộng tức giận: "Chị, đã tới rồi vì sao lại không đi? Em nhất định phải xem thử người phụ nữ không biết xấu hổ như Bạch Tinh Đồng đã quyến rũ anh rể bằng cách nào."
"Chị, chị ngại không đi, em đi! Em liều mạng với cô ta." Lâm Thi Mộng nhanh chân tiến về gian phòng.
Lâm Thư Âm không yên tâm, lo sợ Lâm Thi Mộng sẽ chọc giận Diệp Vô Phong, lập tức vội vã chạy theo.
Hai người lên trên lầu, Lâm Thi Mộng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng cảnh tượng trước mắt lại là Bạch Tinh Đồng đang ứa lệ ngồi ngay ngắn ở cạnh Diệp Vô Phong, hai mắt người kia trống rỗng nằm ở trên giường, nhìn lên phía trần nhà.
Không phải là khung cảnh trong tưởng tượng, Lâm Thi Mộng có hơi khó hiểu.
Diệp Vô Phong thấy có người xông vào, lập tức ngồi bắn người dậy.

Bạch Tinh Đồng cũng xoay người lại nhìn thấy Lâm Thư Âm đứng tại cửa ra vào, Diệp Vô Phong vui mừng nói: "Thư Âm, em quay về rồi?"
Đã bị phát hiện rồi, Lâm Thư Âm lại tối sầm mặt nhìn Diệp Vô Phong, lại nhìn qua Bạch Tinh Đồng: "Bạch Tinh Đồng, cô tới đúng lúc lắm, tôi đang muốn tán gẫu với cô đó."
Bạch Tinh Đồng thoáng cười nhạt, nói: "Thư Âm, tán gẫu với tôi? Tán gẫu về mấy tấm hình đó sao? Tôi thật sự xem thường cô! Uổng cho cô có chỉ số IQ cao như thế lại bị người khác dắt mũi.

Chỉ có mấy tấm hình đó đã khiến cô tin rằng tôi và Diệp Vô Phong có quan hệ sao?"

Lâm Thư Âm nói: "Như thế, vậy hiện tại cô xuất hiện ở chỗ này thì giải thích như thế nào?"
Sắc mặt Bạch Tinh Đồng sa sút, đưa đơn từ chức ở trên bàn qua: "Hôm nay tôi tới đây là muốn tạm biệt với Diệp Vô Phong, cho dù người khác có thấy thế nào, nghĩ như thế nào, tôi và anh ấy cũng chỉ là đồng đội thân thiết, kề vai sống chết có nhau.

Tôi không muốn bởi vì mấy tấm hình này, phá hủy đi cuộc sống hạnh phúc của anh ấy."
Lâm Thư Âm cầm lấy đọc kỹ, quả nhiên là đơn từ chức của Bạch Tinh Đồng.

Hơn nữa, trên đó có nói rõ Bạch Tinh Đồng dự định chuyển công tác về quê nhà ở thành phố Liêu Đông của vùng Đông Bắc Trung Hoa.
"Bạch Tinh Đồng, cô đã lập được nhiều chiến công như thế, tức khắc có thể đảm nhận chức vị cục trưởng rồi.

Cô chấp nhận từ bỏ tất cả những vinh quang đó, thật sự muốn rời khỏi thành phố Tam Giang ư?"
Bạch Tinh Đồng cười khổ một tiếng, nói: "Không sai! Hôm nay, tôi chính là cố ý tới đây nói tạm biệt với mấy người.

Thư Âm, hy vọng cô đừng vì sựu tồn tại của tôi mà làm tổn thương tới tình cảm của Diệp Vô Phong.

Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời này, không ai sánh được.

Cố mà trân trọng đi, tôi đi đây."
Bạch Tinh Đồng thở dài đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi