THẦN CẤP Ở RỂ



“Được.” Tiêu sắc lập tức bảo Tiêu Ngưu Nhi tìm dây thừng đến, trói chặt Mộ Dung Trí lại, khiến cho ông ta không thể nào động đậy được nữa, sau đó tùy tiện ném xuống sàn nhà.
Trong lòng Diệp Vô Phong nóng như lửa đốt.

Lúc này thật sự anh không có cách nào xử lý Mộ Dung Trí này, đành mở túi vải dầu kia ra, phát hiện ra trong đó là một quyển sách cổ bằng da dầu vô cùng lâu đời.

Anh cẩn thận phân biệt từng chữ mới có thể nhìn ra tên: “Điều cơ bản về phái Long Môn của Đạo giáo.”
Mộ Dung Trí giống như con thú bị nhốt, hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Nhốt lại rồi tính, phải trông coi thật kỹ.” Diệp Vô Phong vẫy tay, Tiêu Sắc lập tức ra hiệu cho Tiêu Ngưu Nhi đi làm chuyện này.
Sau đó Tiêu Sắc dẫn theo nhóm người của Diệp Vô Phong đi vào một căn phòng khác: “Anh Diệp, cái tên Mộ Dung Trí này quá xảo trá rồi!”
Diệp Vô Phong thở dài: “Cũng trách tôi lúc trước không cho ông ta một con đường sống, vậy nên ông ta mới dùng cách này để đảm bảo tính mạng của mình.

Haiz, quan trọng là chúng ta không hề hiểu mấy loại bí thuật của những môn phái này! Vì thế mới có thể để cho ông ta đạt được mục đích ngay trước mắt chúng ta.”
“Quyền sách bí mật này… Có lẽ là một quyển sách rất quan trọng với phái Long Môn của bọn họ.” Tiêu Sắc nhìn về phía quyển sách Trong tay Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: “Ừ, bây giờ tôi chỉ có thể bình tĩnh lại, nghĩ cách nghiên cứu quyển sách này một chút.

Hi vọng trong thời gian ngắn sẽ tu luyện thành công.”
Tiêu Sắc gật đầu: “Được! Vậy tôi không quấy rầy anh Diệp nữa.”

Đi ra bên ngoài, Tiêu Sắc sắp nói với Tiêu Ngưu Nhi, cho dù thế nào cũng không được ngược đãi Mộ Dung Trí, để tránh cho Tiết Phi phải nhận thêm nhiều vết thương.
Đồng thời, Tiêu Sắc còn tự mình sau người đến chăm sóc hai người là Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi.

Mã Vũ ở lại đây còn Hàn Kỳ thì quay lại công ty Hoa Cường để bảo vệ Lâm Thư Âm.
Tiêu Sắc rất cẩn thận, phái Tiêu Ngưu Nhi đi theo sắp xếp của Hàn Kỳ, bảo vệ Lâm Thư Âm thêm một lượt nữa.
“Đến giờ ăn rồi.” Tiêu Sắc mặc một bộ quần áo da màu đen, duyên dáng đứng trước cửa phòng Diệp Vô Phong, bên trong đôi mắt đẹp lóe ra vài phần ý cười.
Có thể dùng một chiêu áp chế được Tiêu Ngưu Nhi, đương nhiên đáng để cô phải kính nể.
Diệp Vô Phong khoanh chân ngồi trên giường, trước mặt để quyển sách “Điều cơ bản về phái Long Môn của Đạo giáo.” Hai tay của anh chậm rãi ép xuống, thở ra một hơi, thu lực, rồi nhảy xuống từ trên giường: “Bang chủ Tiêu, sao tôi dám làm phiền cô tự mình đến gọi tôi đi ăn chứ?”
Ánh mắt đẹp của Tiêu Sắc hơi lóe lên, cười nói: “Anh Diệp, muốn đối phó với nhà họ Dung, anh là người cần nhất, đương nhiên phải nuôi anh mạnh khỏe một chút rồi.
“Ha ha, cảm ơn cô.” Diệp Vô Phong đi theo cô ta đến một căn phòng: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Tiêu Sắc cẩn thận đi xới cơm: “Đương nhiên rồi, tôi chính là người phục vụ anh.”
Thấy dáng vẻ yểu điệu thướt tha của cô thật sự đi đến giúp mình xới cơm, Diệp Vô Phong ngượng ngùng bước lên nói: “Sao có thể! Sao tôi dám bắt bang chủ Tiêu phải làm chứ? Để tôi tự làm.”
Lúc anh vươn tay ra nhận lấy cái bát, trùng hợp đụng phải tay của Tiêu Sắc, anh lập tức cảm thấy mềm mại trượt qua tay.

Xúc cảm kia không khỏi khiến cho lòng anh thấy rung động: “A, thành thật xin lỗi.”
Còn Tiêu Sắc thù mặc kệ chuyện anh chạm vào tay mình, chỉ nhẹ nhàng cười nhìn anh: “Anh Diệp, anh kẻ yên đó ngồi chờ tôi là được rồi, tôi tình nguyện xới cơm giúp anh.”
“A, cảm ơn cô.” Diệp Vô Phong nhanh chóng rút tay về, hơi lúng túng ngồi lại vào bàn ăn.

“Việc tu luyện sao rồi?” Lúc Tiêu Sắc ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong, lập tức có một làn gió thơm bay đến.
Diệp Vô Phong ngửi thấy làn gió thơm làm say lòng kia, anh nghiêm túc nói: “Tôi đã đọc qua một lần và khêu rồi, phát hiện gia sức mạnh của bùa chú trong Đạo giáo thật sự có tác dụng rất mạnh.

Trong quá trình vẽ bùa, thật ra là người vẽ đã dùng ý niệm và sức mạnh của mình bám vào trên bùa.

Sau đó khi dùng bùa lập tức có thể kích phát những ý niệm và sức mạnh kia, lấy công lực của bản thân ra phụ trợ, liền có thể xúc tác thêm.”
“Hả?” Tiêu Sắc cười nhẹ nhàng nhìn anh: "Anh Diệp, ý anh là bây giờ anh đã học xong sức mạnh của bùa chú trong Đạo giáo rồi sao?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Mặc dù tôi cũng có thể được xem là loại người có thể nghiên cứu mọi thứ, nhưng trên sức lý giải và sức mạnh trên phương diện này thật sự là quá ít ỏi, cần phải bước thêm một bước nữa mới có thể lĩnh hội được.”
Tiêu Sắc gật đầu: “Ừ.

Anh Diệp, tên Mộ Dung Trí nay rây xảo trá, không thể để ông ta ra tay trị liệu cho quản lý Bạch.

Nếu không, lỡ như Mộ Dung Trí lại ra tay hãm hại quản lý Bạch, tình cảnh lại trở nên hỏng bét hơn.”
Diệp Vô Phong nói: “Quả thật tên này rất thông minh, ông ta không ra tay giết Tiết Phi luôn, bằng không, tôi sẽ không hề do dự mà giết chết ông ta.”
Tiêu Sắc nói: “Anh Diệp, anh yên tâm đi.

Bây giờ anh chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu công pháp của phái Long Môn là được rồi.


Tận dụng thời gian phá giải bùa chú của ông ta.

Còn những chuyện khác thì cứ giao cho tôi.
Diệp Vô Phong rất cảm động: “Bang chủ Tiêu, cảm ơn cô.”
“Hai chúng ta là ai chứ? Anh Diệp cũng quá khách sáo rồi?” Tiêu Sắc cười hiền lành, bên trong đôi mắt lộ ra một sự nhiệt tình.”
“Hả?” Diệp Vô Phong cảm giác được tình ý đến từ Tiêu Sắc, anh lắc đầu nói: "Tôi đã có vợ rồi.”
“Hả? Khụ khụ, ý tôi muốn nói là, chúng ta đang hợp tác với nhau mà!” Tiêu Sắc hơi lúng túng, vội vàng che giấu.
“Cảm ơn cô.

Hy vọng trong tương lai chúng ta chỉ là người hợp tác, hơn nữa, tôi chính là cấp trên của cô.” Diệp Vô Phong thẳng thắn nói.
“Được, tôi biết rồi.” Tiêu Sắc không hề phản đối, ngược lại, trong lòng cô cảm thấy dạng người như Diệp Vô Phong này, sẽ càng khiến cô thấy si mê.
Vị trí của Tiêu Sắc trong Hồng bang đương nhiên chính là chị đại.

Cô ta thể hiện ra là một người vô cùng kiên cường, vừa có thể nhẫn nhịn nhưng cũng lại rất quyết đoán, nghiễm nhiên lúc trưởng thành đã có sự kiêu ngạo nhất định.

Nhưng khi cô ta gặp Diệp Vô Phong, cảm nhận được quá trình xung đột giữa Diệp Vô Phong và nhà Mộ Dung, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến quá trình Diệp Vô Phong đối phó với Mộ Dung Trí, cô ta đã sinh ra lòng tin cực lớn đối với Diệp Vô Phong!
Cô ta tin chắc rằng, chỉ có hợp tác cùng với Diệp Vô Phong, thì mới có cơ hội quật ngã thế lực của nhà Mộ Dung! Có hội này, nếu như cô ta không nắm bắt được, chỉ sợ cho dù cô ta có cố gắng cả đời cũng khó có thể chống lại nhà Mọi Dung.
Diệp Vô Phong xuất hiện mới khiến cho cô nhìn thấy hy vọng.
Đến mức cô ta vừa gặp đã yêu Diệp Vô Phong, hận không thể lập tức trở thành người phụ nữ bên cạnh người này!

Nhìn thấy Diệp Vô Phong rời khỏi gian phòng của mình, lúc này Tiêu Sắc đã khẩn trưng đến mức không thể nào hơn.

Thật ra đây là lần đầu tiên cô ta tỏ tình với một người đàn ông.

Nhưng mà lần tỏ tình này, vừa mới bắt đầu đã bị Diệp Vô Phong cắt đứt.
Mặc dù cô ta có chút thất vọng, nhưng cô chắc chắn tin tưởng rằng, nước chảy đá mòn.

Cho dù Diệp Vô Phong có là một tảng đá, thì sớm muộn gì cô ta cũng có thể bài mòn.

Còn chuyện Diệp Vô Phong có bạn gái? Chuyện này thì có liên quan gì? Cô ta chỉ muốn làm người phụ nữ của Diệp Vô Phong, không phải là vợ!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Phong thức dậy rất sớm, đứng trong sân duỗi người.
Mấy anh em trong Hồng bang đứng xung quanh đó, sau khi nhìn thấy Diệp Vô Phong di ra đều rút đi.
Thật ra bọn họ đều có thể nhìn ra, chị đại nhà mình rất coi trọng anh Diệp!
Vậy nên lập tức có người đi báo cáo cho Tiêu Sắc.
Không đến một phút sau, Tiêu Sắc mặc một bộ đồ thể thao chạy ra, làm ra vẻ đang đi tập thể dục buổi sáng: “Hả? Anh Diệp, chào buổi sáng nha.”
Tư thế tập luyện của Diệp Vô Phong không hề thay đổi, bình tĩnh đáp: “Bang chủ Tiêu, chào buổi sáng.”
Sau khi Tiêu Sắc vận động một chút tay chân, bỗng nhiên nói: “Anh Diệp, tôi muốn cũng anh bàn luận một số công phu, có được không?”
Diệp Vô Phong thu lại tư thế ra quyền, mỉm cười nói: “Tôi ra tay rất nặng, sợ sẽ đả thương cô.”
“Không sao hết, đến đi!” Tiêu Sắc kéo dài khoảng cách..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi