THẦN CẤP Ở RỂ



Cạch cạch, cánh cửa bị đẩy ra, giọng nói của Bạch Nhạn Phi vang lên: “Tiêu Sắc, tôi có một số tài liệu cần cô ký tên...!Ừm, tôi không thấy gì cả, cô tiếp tục đi.”
Rầm.

Bạch Nhạn Phi nhoáng một cái chạy ra ngoài.

Trong lòng thấy vô cùng hoảng hốt.
Dựa lên vách tường, Bạch Nhạn Phi bối rối: Bọn họ ăn nằm với nhau!
Đồng thời, cô ấy cũng không ngừng tự trách: Tại sao mình không gõ cửa trước khi vào cơ chứ?
Cành cạch.

Cửa phòng mở, Tiêu Sắc chạy ra, ngó trái ngó phải thì thấy Bạch Nhạn Phi: “Bạch Nhạn Phi, không phải như cô nghĩ.

Thật ra giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết.

Có con bọ bay vào mắt của anh Diệp nên anh ấy nhờ tôi lấy ra giúp.

Thật đấy!”
“À? Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả.” Hốc mắt của Bạch Nhạn Phi cũng ngân ngấn nước mắt, chỉ có thể thốt ra được câu đó.
Tiêu Sắc kéo Bạch Nhạn Phi vào trong phòng, lúc này Tiêu Sắc đã khôi phục lại thái độ bình thường: “Anh Diệp, tự anh nói đi.

Khi nãy có con bọ bay vào trong mắt anh phải không? Em chỉ đang giúp anh lấy nó ra mà thôi, đúng chứ?”
“À, đúng đúng.” Người đẹp giải thích như vậy thì anh còn nói được gì đây.
Bạch Nhạn Phi miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiêu Sắc, cô lo lắng như vậy làm gì? Thật sự là tôi không nhìn thấy gì mà.


Hơn nữa, dù cho giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì sao chứ? Mọi người lớn cả rồi, chính mình chịu trách nhiệm cho những gì bản thân đã làm là được rồi.”
Tiêu Sắc giật mình: “Ừ, đúng đúng.”
Giọng điệu này rõ ràng là hoàn toàn giống như giọng điệu của Diệp Vô Phong khi nãy.
Tiêu Sắc cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo bèn hỏi: “Nhạn Phi, vừa nãy cô nói có chuyện gì mà, phải không?”
Bạch Nhạn Phi cũng khôi phục lại thái độ bình thường, lộ ra vẻ mặt tươi cười có chút miễn cưỡng: “Có một số tài liệu cần cô ký, nhưng mà chậm một chút cũng không sao cả.”
Tiêu Sắc nói: “Vậy cô với anh Diệp ngồi uống trà đi.

Tôi đi ký chỗ tài liệu kia.”
Diệp Vô Phong nói: “Vậy các cô cứ làm việc đi.

Tôi đi trước.”
Mắc kẹt giữa hai người phụ nữ, bầu không khí lúng túng như vậy vẫn nên chạy đi thì tốt hơn.
Ký xong tài liệu, Tiêu Sắc đưa ra: “Nhạn Phi, tôi ký xong rồi.

Khi nãy...!“
Bạch Nhạn Phi lập tức ngắt lời cô: “Tôi không biết gì cả, không biết gì cả.

Tiêu Sắc, cô không cần giải thích với tôi.

Tôi sẽ không nói với ai hết.”
Cô ấy nhận lấy chỗ tài liệu kia, thở dài: “Thật ra, tôi vốn thích Diệp Vô Phong.

Chỉ là không dũng cảm được như cô.


Có vẻ anh ấy cũng không có tình cảm gì với tôi.”
Tiêu Sắc bật cười: “Nhạn Phi, thời đại bây giờ đã khác xưa, đàn ông ngại ngùng như vậy thì phụ nữ chúng ta phải chủ động một chút.”
Bạch Nhạn Phi thở dài: “Chỉ có điều, dường như anh ấy đối với Lâm Thư Âm trước sau như một.”
Tiêu Sắc: “Dù sao thì tôi cũng là người phụ nữ của anh ấy! Dù cho chỉ có thể chiếm được thân xác mà không phải trái tim của anh ấy, tôi cũng cam lòng.”
Bạch Nhạn Phi ôm lấy cô, nói: “Đâu phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng tên này giữ mình rất kỹ, đâu có dễ bị lừa như vậy.”
“Hay là chúng ta...” Không biết Tiêu Sắc và Bạch Nhạn Phi đang bí mật bày mưu tính kế gì đây?
Rạng sáng hôm sau, Diệp Vô Phong gọi Tiết Phi đến để đi bệnh viện thăm Lâm Tiểu Lương.
“Anh Diệp! Sao anh lại tới đây?” Lâm Tiểu Lương vừa trông thấy Diệp Vô Phong liền vội vàng định xuống giường.
“Đừng cử động! Tiểu Lương, chân anh đang bị thương, chưa thể cử động được đâu.” Diệp Vô Phong nhanh chóng tiến lên hai bước, ấn Lâm Tiểu Lương xuống.
Trong mắt Lâm Tiểu Lương dâng lên dòng lệ nóng: “Anh Diệp, cái mạng này của Tiểu Lương là do anh cứu! Cho dù có nói cảm ơn cũng không đủ với ơn này.

Anh Diệp, tôi xin dâng cả tính mệnh này cho anh.”
Tiết Phi gật đầu cười: “Tiểu Lương, anh còn không biết đâu.

Đêm đó, vì cứu anh mà anh Diệp đã xông vào Tiềm Long Kiếm, vung đao giết người, chúng tôi giết người phải gọi là thỏa sức.

Tổng cộng giết chết mười ông đạo sĩ, còn giết chết cả Mộ Dung Trí.

Trận chiến đó đã thanh lọc và gây chấn động cả cái Hoa Hải.”
Lâm Tiểu Lương cảm động nhìn Diệp Vô Phong: “Những chuyện khác, các anh em cũng đã nói với tôi.


Bọn họ nói, đêm đó, anh Diệp giống như thần tiên hạ phàm, gặp đâu giết đó.”
Nói tới đây, nước mắt Lâm Tiểu Lương trào ra: “Anh Diệp, cái mạng hèn này của Tiểu Lương, làm sao có thể đáng giá để anh phải phạm pháp cơ chứ? Nghe nói, anh còn bị cảnh sát bắt tại chỗ, Lâm Tiểu Lương tôi thật hận không thể tự sát để đền tội.”
Diệp Vô Phong vỗ đầu anh ta: “Nói linh tinh cái gì đó? Chẳng phải tôi đây vẫn nguyên vẹn ra ngoài hay sao?”
Lâm Tiểu Lương vỗ gáy mỉm cười: “Ừ! Anh Diệp lợi hại nhất! Trong mắt tôi, anh chính là một vị thần! Cảnh sát cũng không dám làm gì anh ha ha!”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Lâm Tiểu Lương, tôi không ngờ tên nhóc anh cũng giỏi nịnh hót đó! Có điều câu nịnh hót này hơi quá đà rồi.

Tôi chỉ là người phàm tục mà thôi, thần thánh gì chứ.”
Lâm Tiểu Lương lúng túng nói: “Anh Diệp, tôi nói thật mà! Đâu có nịnh hót gì.”
Diệp Vô Phong cười: “Đây chính là nịnh hót ở mức độ cao nhất! Tới nỗi làm người ta nghe thấy rất chân thành!”
Lâm Tiểu Lương mấp máy môi, Diệp Vô Phong nói: “Được rồi.

Tôi chỉ đùa chút thôi.

Tiểu Lương, dưỡng thương cho tốt, sau khi xuất viện thì hãy sống thật tốt.

Sau này hãy cố gắng trở thành một lãnh đạo tầm trung hợp cách, không nên suốt ngày chỉ nghĩ đến chém giết như vậy.”
“Vâng! Anh Diệp, Lâm Tiểu Lương tôi cả đời này đều nghe theo anh! À, không được chém giết sao? Vậy thì võ công của tôi chẳng phải là bỏ phí sao?”
Lâm Tiểu Lương nghi hoặc.
Diệp Vô Phong trở nên nghiêm túc: “Nhớ sau này phải tuân thủ pháp luật! Tôi đi đây.”
“Vâng! Anh Diệp, để tôi tiễn anh.” Lâm Tiểu Lương cựa quậy, Diệp Vô Phong liền trừng mắt với anh ta: “Dưỡng thương cho tốt đi! Đừng náo loạn!”
Tới tận lúc Diệp Vô Phong đã đi ra ngoài, Lâm Tiểu Lương vẫn còn lẩm bẩm: “Tuân thủ pháp luật? Anh Diệp còn không tuân thủ pháp luật, cớ gì tôi phải tuân thủ pháp luật chứ?”
Nhưng rồi lại lắc đầu: “Dù sao thì anh Diệp nói gì mình cũng phải nghe theo.

Cùng lắm thì tuân thủ pháp luật thôi.”
Bởi vì đối với Diệp Vô Phong toàn là cảm kích và sùng bái nên về sau, Lâm Tiểu Lương trở thành một người tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt.

Đương nhiên, chuyện đó sẽ nói sau.
Tiêu Sắc cùng Bạch Nhạn Phi vô cùng bận rộn với chuyện thành lập đại hội của tập đoàn Hoa Cường.


Cần phải sắp xếp bố trí hội trường, mời khách, thật sự rất nhiều việc.

Cuối cùng cũng đến Tết nguyên đán, ba người Lâm Thư Âm đến hội trường từ sớm.

Hội trường được trang trí bằng những dải lụa nhiều màu sắc, những bức tranh, chữ viết cũng được treo lên.

Nhân viên của công ty Hoa Cường, đám người cấp dưới của Tiêu Sắc cùng quản lý của các khu giải trí khác cũng tụ tập tại đây.

Thế nhưng, Diệp Vô Phong không có mặt mà đứng ở phía sau hậu trường.
Bí thư Kỳ đích thân ra mặt, đương nhiên là ông ta ngồi ở vị trí đầu của hàng khách quý.

Nhờ có sự xuất hiện của bí thư Kỳ mà không khí buổi lễ thành lập đại hội của tập đoàn Hoa Cường trở nên trang trọng hơn hẳn.
Ngay cả dòng họ Mộ Dung cũng cử người tới đây tham dự.

Đài truyền hình Hoa Hải ghi lại toàn bộ quá trình buổi lễ.
Phải nói rằng, điểm sáng nhất của toàn bộ buổi lễ chính là ba vị mỹ nữ tổng giám đốc.

Cả ba người này không chỉ vô cùng xinh đẹp mà còn có khí chất siêu phàm, nhất là Bạch Nhạn Phi, dưới tư cách người chủ trì càng lộ vẻ phóng khoáng, thu hút hơn nửa ánh mắt của đàn ông trong hội trường.
Trong lúc bí thư Kỳ đọc diễn văn, đám người ở dưới bỗng trở nên náo loạn.
“Giết người!”
“Có kẻ giết người!”
Ầm ầm! Đám người dạt hết ra xung quanh, để lại một khoảng trống.

Chính giữa khoảng trống đó là một người đàn ông, có thể thấy rõ ràng là anh ta đã bị dao đâm một nhát, ngã trên mặt đất, máu chảy không ngừng.

Còn một kẻ thì đang vung vẩy con dao phay trên tay, uy hiếp một nhân viên nữ của Hoa Cường, điên cuồng mà cười lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi