THẦN CẤP Ở RỂ



Hồ Quý nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Vô Phong mà nói:
“Đã vậy thì tôi muốn nghe lời giải thích của chính cậu.”
Diệp Vô Phong nói:
“Tướng quân Hồ Quý, thật ra tôi cũng không có gì đánh để giải thích cả.

Nếu không phải việc do tôi làm mà tôi lại cố gắng giải thích thì tướng quân Hồ Quý sẽ càng có lí do để nghi ngờ hơn.

Tôi thấy nếu tướng quân Hồ Quý đã cho mời tôi đến nơi này rồi thì nhất định là ông cũng đã có sẵn đáp án cần có.”
“Hửm?”
Hồ Quý liếc mắt nhìn qua anh Brown còn ngồi bên cạnh rồi nói tiếp:
“Diệp Vô Phong, tuy rằng lá gan của cậu không nhỏ, thế mà lại dám một mình đi qua đây.

Nhưng là cậu vẫn không thể xóa bỏ được hiềm nghi khỏi vụ án này! Cho nên nếu như cậu đã tự đưa thân nộp mạng thì tôi cũng không ngại giết thêm mấy người.

Không phải trong dân gian vẫn luôn có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót à.”
‘Soạt!’
Hai mươi người lính cầm súng đứng thành con đường súng khi nãy bất ngờ chĩa họng súng về phía này.

Mục tiêu bọn họ đang nhắm tới chính là cửa chính của căn nhà.
Nếu lúc này Diệp Vô Phong dám trốn thoát theo đường cửa chính thì nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong.
Đứng trước lời uy hiếp đến tính mạng như vậy nhưng Diệp Vô Phong vẫn tiếp tục ngồi yên.

Anh nheo mắt lại mà nhìn thẳng Hồ Quý:
“Hửm? Nếu tướng quân Hồ Quý đây giết tôi thì không sợ sẽ để thoát hung thủ chân chính à?”
Hồ Quý lớn tiếng nói tiếp:
“Cậu chính là hung thủ chân chính!”
‘Cách!’
Nói rồi ông ta đưa tay rút súng ra mà gạt chốt an toàn một cách vô cùng thành thạo.


Gần như là đồng thời, ông ta chĩa họng súng về phía đầu Diệp Vô Phong.
Trước mặt Diệp Vô Phong là nụ hôn của thần chết, nhưng Diệp Vô Phong lại có ít nhất một trăm phương pháp khác nhau để có thể né đường đạn trước khi Hồ Quý kịp nổ.

Không những thế anh còn có thể ung dung bắt lấy Hồ Quý, thậm chí là dùng chính cây súng lục của ông ta để đánh gục ông ta!
Thế nên dù Diệp Vô Phong đang làm bia ngắm cho hầu hết những cây súng có mặt tại hiện trường, nhưng anh lại không hề sợ hãi gì mà còn đưa trán lại gần đỡ lấy họng súng của Hồ Quý.

Diệp Vô Phong đứng lên một cách chậm rãi mà nói:
“Tướng quân Hồ Quý, tôi sẽ không làm vật hy sinh cho ông.

Ông hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi.”
“Tướng quân Hồ Quý, không cần kích động như vậy.

Mau thả súng ra, thả súng xuống rồi chúng ta lại vui vẻ trò chuyện.”
Ngài Brown đây đưa tay lên ngăn cản Hồ Quý.
“Còn gì nữa đâu mà nói với bàn? Mối thù giết anh này tôi nhất định không đội trời chung với hung thủ.

Tôi phải giết người này!”
Ngón trỏ của Hồ Quý còn đang run rẩy ở trước cò súng.
“Đừng đừng đừng! Tướng quân Hồ Quý, trước đó tôi cũng đã nói rồi mà, Diệp Vô Phong không phải là hung thủ giết chết tướng quân Hồ Trọng thật sự.

Chẳng lẽ ông còn chưa hiểu? Việc cậu Diệp đây một mình đi đến gặp ông không chỉ đơn giản là cậu ấy dũng cảm.

Mấu chốt là trong lòng cậu ta cũng trong sạch!”
Brown nói một hơi giải thích.
Ngón trỏ của Hồ Quý còn đang run rẩy, rồi ông ta lại co ngón tay thu cây súng về.

Hồ Quý ngồi về lại vị trí cũ.


Mặt ông ta hầm hầm mà nhìn Diệp Vô Phong.
“Cho dù cậu không phải là hung thủ thì cậu vẫn cần phải chứng minh bản thân trong sạch!”
Diệp Vô Phong cũng không tiếp tục ngồi xuống mà là đứng híp mắt nhìn Hồ Quý.
“Hồ Quý, nói thật, giữa tôi và vụ án kia không hề có lấy một liên hệ nào cả.

Nhưng ông lại đột nhiên mời tôi đến đây, mà hiện tại tôi cũng đang là khách của ông.

Đây là cách mà ông đối xử với một vị khách à? Còn nữa, dù cho ông không thể tìm được hung thủ giết anh của ông thì sao? Ông thấy chuyện này có liên quan gì đến tôi không? Tại sao tôi phải chứng minh bản thân là trong sạch? Ông cho là cả cái thế giới này đều là Tam Giác Vàng à?”
Hồ Quý có dáng người cao gầy, gần như là ốm tong teo, hiện tại thì ông ta tức đến nỗi muốn nổ rồi.
“Vô liêm sỉ! Mày dám nói chuyện với tao kiểu đó hả? Tao lập tức xả súng bắn chết mày bây giờ!”
Jabbar dùng hai tay ôm lấy Hồ Quý mà nói:
“Tướng quân, ngài đừng kích động, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà nói thôi.”
Thật ra đến tận bây giờ Jabbar cũng đã tin hung thủ không phải là Diệp Vô Phong.
Tuy là Hồ Quý giận muốn rồi, nhưng lí do ông ta giận là vì thái độ của Diệp Vô Phong, không phải vì ông ta cho rằng Diệp Vô Phong là hung thủ.
Nên là khi Hồ Quý bị Jabbar và Brown ngăn cản thì ông ta vẫn còn trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong mà nói:
“Thằng khốn họ Diệp kia, chẳng lẽ mày thật sự không sợ chết à?”
Diệp Vô Phong đáp lại:
“Sợ chứ! Nhưng chỉ với đám các người thì thật ra không có khả năng giết được tôi đâu!”
“Ha ha! Rất ngông cuồng! Diệp Vô Phong, sao mày có thể ngông cuồng đến thế chứ hả?” Sao không thử luôn bây giờ đi?”
Tất nhiên Hồ Quý không phải người rộng lượng tốt bụng gì, ở Tam Giác Vàng có ai dám nói lại câu nào với ông ta chưa?
À thì cũng có đó, chỉ là mấy người đó đã được đoàn tụ với ông bà cả rồi.
Hai người Brown và Jabbar thấy Diệp Vô Phong ngông cuồng đến trình độ này thì cũng phải nghi ngờ.

Nên bọn họ không hề có ý kiến gì với câu khiêu khích của Hồ Quý.
Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nhìn qua Hồ Quý mà nói:
“Tướng quân Hồ, ông muốn thử kiểu nào đây? Hay là ông muốn xem Diệp Vô Phong tôi như kẻ thù thật sự?”

Hồ Quý trả lời:
“Diệp Vô Phong, chỉ cần mày có thể đánh thắng mười sáu tên lính cầm súng ở bên ngoài của tao thì mày sẽ trở thành bạn bè vĩnh viễn với Hồ Quý này.”
“Đánh thắng? Là thắng như thế nào? Ông là định để bọn họ chĩa súng vào tôi rồi để tôi đánh thắng họ?”
Diệp Vô Phong không hề có ý nhượng bộ, anh tiếp tục ra câu hỏi làm khó dễ nhau.
Hồ Quý trả lời:
“Không không không! Diệp Vô Phong mày chỉ cần dùng võ công để đánh thắng bọn họ là được rồi! Ý của tao là, tất cả mọi người đều không dùng súng.”
Thật ra Diệp Vô Phong hoàn toàn không cần phải để cho đám lính kia không dùng đến súng.

Vì, nếu như là Diệp Vô Phong muốn chạy trốn khỏi đây thì với thực lực bây giờ của anh là hoàn toàn có thể ung dung trốn ra được.
Dù cho Hồ Quý có thấy số lính được trang bị vũ khí nóng này của ông ta đã là đạt đến trình độ thiên la địa võng, không một ai có thể phá hư trận thế này được.
Nhưng ông ta không thể nào ngờ được một chuyện, thế gian mấy ai biết được chữ ‘ngờ’ nha, mà người ông ta không thể ngờ nhất chính là Diệp Vô Phong.
Nét lạnh lùng xuất hiện trên mặt Brown:
“Diệp Vô Phong, cậu quá ngông cuồng rồi.”
Jabbar thì quẹt miệng:
“Diệp Vô Phong, cho dùng võ công của anh có kinh người đến đâu thì thái độ ngông cuồng này cũng không thể chấp nhận được.”
Jabbar hiểu rất rõ, mười sáu tên lính cầm súng bên ngoài cũng không phải là người bình thường!
Nhất là còn có cả mấy tên cao thủ Muay Thái trong đó, ngoài ra còn có cao thủ MBA của phương Tây và cao thủ Karate của Nhật Bản.

Đó đều là những tinh anh được tướng quân Hồ Quý đi đến từng đất nước đưa ra giá cao để cam kết chiêu mộ!
Bọn họ không chỉ là những thiện xạ không thôi đâu.
“Được rồi, tôi cũng không đả kích mấy người nữa.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn ra phía ngoài cửa.
“Hồ Quý, ông nói đi.

Tôi cần phải đạt điều kiện gì để chiến thắng mười sáu tay súng của ông?”
Hồ Quý nói:
“Đi ra ngoài rồi nói tiếp.”
Bản thân Hồ Quý cũng đã trải qua cuộc huấn luyện bộ đội đặc chủng đầy gian khổ kia.

Trong bốn anh em nhà họ Hồ thì Hồ Quý thuộc loại người có sức chiến đấu rất là trâu bò.
Nhất là Hồ Quý còn tinh thông các loại phương thức tác chiến của dân đặc chủng.

Nhưng quân lính mà ông ta có thể điều động đều là bộ phận binh lực thuộc quyền chỉ huy của Hồ Bá, cũng là đội ngũ tháo vát nhất.

Nếu không thì nhiệm vụ đến tỉnh Phụng Thiên báo thù cho Hồ Trọng cũng sẽ không thuộc về Hồ Quý.
Diệp Vô Phong đi ra tới bên ngoài, Hồ Quý thì nói với mười sáu tên thiện xạ”
“Nhóm người các ngươi bị người ta xem như một lũ gà đất chó sành có hiểu không hả?”
“Gì cơ?”
“Vô liêm sỉ!”
“Con bà nó!”
“Mả cha nhà mày!”
Mười sáu tên thiện xạ quơ quơ cây súng trường trong tay.

Ánh sáng lấp lóe trên những lưỡi lê.

Bọn họ tỏ thái độ như thể nếu biết ai là người nói những lời đó thì sẽ lập tức xông tới bằm chết.
Mà thật ra Brown và Jabbar chính là hai người mạnh nhất những người ở đây.
Chỉ là Hồ Quý hoàn toàn không có ý định để cho hai người bọn họ tham chiến.

Mà bọn họ cũng hiểu điều đó, vì chỉ cần mười sáu tên thiện xạ kia thôi cũng đã đủ lấy mạng Diệp Vô Phong rồi.
Hồ Quý thật sự rất thích hợp đóng mấy vai nhân vật phụ phe ác chuyên đi bợ đỡ chỉ điểm.

Ông ta đưa tay chỉ qua Diệp Vô Phong:
“Chính là người này! Các người có muốn băm chết tên khốn này không?”
“Có!”
“Tất nhiên!”
“Giết nó!”
‘Rầm rầm!’
Bọn họ ném súng trường qua một bên rồi lại xắn tay áo lên.

Sau đó cả đám như hổ đói mà vây Diệp Vô Phong lại.
“Bắt đầu nào! Quy tắc của ngày hôm nay chính là… không có quy tắc!”
Hồ Quý cười ha hả!
Trong mắt Hồ Quý thì mấy cái như chiến đấu tới chết, đánh đến khi máu chảy thành sông là hoàn toàn không phải vấn đề!
Diệp Vô Phong có chết ngay tại chỗ thì đã sao? Ông ta liệu có thèm để ý à?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi