THẦN CẤP Ở RỂ



Brown hỏi:
“Ngài Hồ Quý, vậy tiếp theo chúng ta cần làm gì?”
Hồ Quý nói:
“Theo tôi biết thì dưới trướng Âu Dương Lôi có một cao thủ tuyệt đỉnh tên là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.

Khả năng chiến đấu của người này cũng không hề thua kém gì Diệp Vô Phong.

Hôm nay mọi người đều thấy được Diệp Vô Phong rất là đáng gờm.

Thực lực của anh ta đã vượt khỏi dự tính của chúng ta.

Nên việc cần làm bây giờ là tìm được một cao thủ có thể chống lại Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.”
Brown cười mỉa mai rồi lại gật đầu:
“Đúng là như vậy.

Nếu không tất cả chúng ta cũng không thể giết được một mình Bắc Thoái Vương.

Hơn nữa người tên Bắc Thoái Vương này cũng có thể chính là hung thủ giết chết ngài Hồ Trọng.”
Hồ Quý gật đầu:
“Có thể! Cho nên chúng ta phải thực hiện chiến lược kép.

Vừa phải tận lực bỏ tiền ra chiêu mộ cao thủ vừa phải kìm kẹp không cho Âu Dương Lôi sống an nhàn được.”
Jabbar gật đầu:
“Rõ rồi.

Tướng quân Hồ Quý, ông ra lệnh đi.”
Mười một tên thiện xạ còn lại cũng đang lấy lại tinh thần mà đứng nghiêm đáp:
“Thưa tướng quân Hồ Quý, mời ngài ra lệnh!”
Hồ Quý liếc mắt nhìn bọn họ mà nghĩ thầm:
‘Cái lũ tạp nham tụi bay mà cũng dám gọi là chiến sĩ.

Đến cái mặt cũng không thèm giữ nữa là.’

Thật ra Hồ Quý cũng không biết thân phận của Diệp Vô Phong.

Nếu ông ta biết Diệp Vô Phong là cố vấn của Long Môn thì chuyện những tên thiện xạ kia bị hù chết khiếp cũng là bình thường.
Diệp Vô Phong về lại trụ sở chi nhánh của tập đoàn Hoa Cường.

Dương Chấn Hoa và hai anh em nhà họ Trương đều có mặt.

Còn có Hàn Kỳ và Đường Trảm ở đó.
Khi thấy Diệp Vô Phong quay về thì bọn họ không nhịn được mà vui mừng:
“Anh Diệp, anh đã về rồi! Anh không có chuyện gì chứ?”
Diệp Vô Phong nhìn quanh một vòng rồi nói:
“Có bị rớt cọng lông nào đâu nha! Tôi sẽ có chuyện gì được sao?”
Đường Trảm nói:
“Cái tên nhãi nhép Hồ Quý kia mà dám ra tay với anh thì tôi lập tức san bằng nơi ở của bọn nó rồi giết Hồ Bá!”
Diệp Vô Phong cười ha hả:
“Cứ để ông ta sống, ít ra còn có thể tạo áp lực cho Âu Dương Lôi.

Dù sao thì khi Hồ Quý và Âu Dương Lôi đấu đá nhau cũng để chúng ta thoải mái hơn.”
Dương Chấn Hoa gật đầu:
“Đúng, anh Diệp nói quá đúng! Nếu chúng ta giết Hồ Quý thiệt thì Hồ Bá cũng sẽ chạy đến tỉnh Phụng Thiên mà đối chọi với chúng ta.

Hành động lần này của anh Diệp thì lại là đang giúp Âu Dương Lôi kiếm thêm một kẻ thù.

Hay quá xá hay!”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn Diệp Vô Phong.
Ai cũng đều biết rõ với tính cách giết người như ngóe của Hồ Quý mà Diệp Vô Phong vẫn có thể an toàn đến từng cọng tóc thì đây quả thật là kỳ tích.
Diệp Vô Phong kể lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ, không hề để ý gì:
“Cũng không có gì, chỉ là đấu võ một tí mà thôi.

Sau đó Hồ Quý cũng chịu tin tôi không phải là người sát hại Hồ Trọng.”
Dương Chấn Hoa vỗ tay chúc mừng mà cười nói:
“Quá tốt rồi! Anh Diệp quá giỏi, số dách!”

Hai con mắt to như hai hạt cườm của Đường Trảm vẫn đang nhìn từ trên xuống dưới Diệp Vô Phong, nhưng anh ta không hỏi gì.
Đường Trảm có thể nhận ra Diệp Vô Phong nhất định là đã trải qua một hồi sinh tử!
Dương Chấn Hoa nói:
“Anh Diệp, vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?”
Diệp Vô Phong nghĩ một hồi rồi nói:
“Ngồi xem cua cò đánh nhau thôi! Chỉ là chúng ta cũng phải làm nhiều thao tác ngầm hơn, đẩy mạnh tốc độ diệt trừ Âu Dương Lôi.”
Dương Chấn Hoa gật đầu:
“Được, tôi đã hiểu.”
Đường Trảm nói:
“Tiếp sau đó tôi cũng bận chút chuyện! Tên Hồ Quý này rất giỏi gây rối, chắc chắn cũng sẽ không chịu ngồi yên.

Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, nên là muốn giúp ông ta châm dầu vào lửa.”
Hàn Kỳ cười gật đầu:
“Chuyện này rất là hợp lí nha.”
Đường Trảm vô cùng đắc ý nói lại:
“Tất nhiên rồi! Thuận tiện còn có thể hưởng tí lợi ích, nhất định là sẽ thu hoạch không ít đâu.”
“Mọi người đang bàn chuyện gì à?”
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Lâm Thư Âm bước vào mà cười khanh khách hỏi han.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn qua Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhún vai đáp:
“Cũng không có việc gì, mọi người chỉ đang bàn xem tối nay sẽ ăn uống vui chơi làm sao.”
Đường Trảm dùng sức mà gật đầu:
“Đúng vậy, cả đám bợm nhậu thèm hơi bia ấy mà.”
Dương Chấn Hoa thì bày ra bộ dáng đang mơ mộng cái gì.

Hai anh em nhà họ Trương thì lại há mồm nhấp môi như mấy thằng nghiện tới cơn.

Còn miệng Hàn Kỳ thì đã nhai không khí rồi…
Lâm Thư Âm cười nói:
“Nhậu nhẹt nhiều là không tốt! Đã vậy còn không bổ béo gì.


Nói đi, muốn ăn cái gì? Em sẽ chuẩn bị ngay cho các anh.”
Hàn Kỳ nói:
“Tổng giám đốc Lâm, sao chúng tôi có thể làm phiền cô mấy chuyện này chứ! Tôi lo được mà.”
Dương Chấn Hoa bỗng nhiên vỗ đầu nói:
“Ai nha! Tôi để quên tài liệu trong xe rồi, tôi đi lấy ngay đây! Trương Long,anh đi với tôi.”
Hai anh em nhà họ Trương vội vàng đứng lên:
“Rõ thưa sư phụ! Để chúng con đi theo người.”
Ba người kia vừa rời khỏi thì Đường Trảm liền nói tiếp:
“Tôi cảm thấy hơi mệt, mọi người trò chuyện tiếp đi.

Tôi đi nghỉ lát đã.”
Hàn Kỳ lập tức nhảy dựng lên:
“Để tôi dìu anh đi.”
Thế là trong nháy mắt người trong phòng đều đã chạy hết ráo.
Lâm Thư Âm nhìn qua cánh cửa mở mà cảm thán:
“Sao lại chạy hết rồi?”
Diệp Vô Phong nói:
“Bọn họ bị em dọa chạy đó.”
Lâm Thư Âm bất mãn mà tì lên bả vai Diệp Vô Phong:
“Anh nói gì cơ? Chẳng lẽ mặt em giống má lắm à? Bọn họ sợ anh thì có!”
Diệp Vô Phong nhún nhún vai:
“Đúng rồi, anh chính là một con hổ trong mắt bọn họ mà.”
Lâm Thư Âm cười rất tự nhiên:
“Ừ, không sai tí nào nha.”
Diệp Vô Phong lại nói:
“Nhưng em lại chính là Võ Tòng.”
“Xùy!”
Lâm Thư Âm cười nghiêng ngả:
“Anh thật biết nói đùa.”
Diệp Vô Phong ôm lấy chiếc eo thon của cô, anh cảm nhận mùi hương trên người cô:
“Khó lắm mới có một dịp rảnh rỗi.

Bảo bối, lại đây cho anh thơm một cái.”
Lâm Thư Âm hơi thẹn thùng:
“Đừng, người khác thấy thì sao!”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên mà hỏi lại:
“Người ta thấy thì sao cơ? Hai ta là vợ chồng hợp pháp nha!”
Lâm Thư Âm liếc mắt nhìn anh một cái:

“Cho dù là vợ chồng hợp pháp thì cũng không thể… không thể công khai như vậy!”
“Công khai làm chuyện gì cơ?”
Diệp Vô Phong cố tình trêu chọc.
“Anh hư quá…”
Khi trời dần tối, các khu vực vui chơi giải trí trên danh nghĩa của Âu Dương Lôi bất ngờ xảy ra đủ loại chuyện kỳ quái.
Có chỗ thì không hiểu vì sao bỗng phát nổ, lửa bùng lên dập mãi không dứt, náo nhiệt vô cùng.
Có nơi thì khách hàng bị quấy rối hoặc là tấn công.

Có người bị đánh đuổi ra khỏi cửa, còn có người bị lột sạch đồ trói ở cổng, thậm chí có người chết.

Chuyện đến mức đó thì đấm quản lí chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.

Nhưng tình hình kinh doanh là nhất định phải bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Còn có chỗ thậm chí người quản lí bị lột trần truồng mà cột trên cửa vào.

Mà độ khó của hành động này thật sự không hề nhỏ.

Không biết kẻ thù làm sao có thể làm được.
Còn đám đàn em của Âu Dương Lôi thì thảm rồi.

Bọn họ như thể vừa bị ác quỷ ghé thăm.

Có người bị đánh gãy chân, có người bị đánh gãy cột sống, có người lại bị cắt lỗ tai.

Thảm nhất là dám bị cắt của quý, rồi có người bị dìm chết trong hố phân… Không có lấy một người thoát nạn, nhưng thảm cảnh gì cũng có thể xuất hiện được.
Tất nhiên chuyện này là do người của Hồ Quý làm ra.

Nhưng là Đường Trảm cũng năng nổ vô cùng.

Khiến cho đến cả Hồ Quý cũng không biết chuyện nào mới là công lao của ông ta.
“Vô liêm sỉ! Hồ Quý, mày dám làm thế với tao! Sớm hay muộn gì tao cũng sẽ bắt được mày, mày chết chắc rồi!”
Khi Âu Dương Lôi nhận được báo cáo thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khương Tam Lãng nói:
“Ông Lôi, tôi đã cho người đi điều tra nơi ở của Hồ Quý.

Một khi tìm được ông ta nhất định sẽ khiến ông ta mất hết tất cả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi