THẦN CẤP Ở RỂ



Du Kinh Hồng gật đầu: “Tư lệnh của Long Môn, quả nhiên là dày dặn kinh nghiệm.”
Diệp Vô Phong nói: “Thật ra Du tướng quân cô đây đã nghĩ ra điểm này từ lâu rồi, chỉ là chờ tôi nói ra thôi.”
Du Kinh Hồng lắc đầu: “Tôi không suy luận theo âm mưu của anh như vậy, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, với tiền tài trong nước của Âu Dương Lôi ông ta không thể có mấy đồ công nghệ cao như vậy.”
Diệp Vô Phong nói: “Người giàu có trong nước hay là con nước ngoài, dạng nào cũng có khả năng.”
“Ừ.” Du Kinh Hồng không phản bác: “Nhưng mấy đồ có tia hồng ngoại kia không phải là thứ mắt thường có thể nhìn thấy.”
Diệp Vô Phong nói: “Vậy nên hiện tại chỉ có thể dùng kinh nghiệm.”
“Vậy chúng ta chia nhau ra hành động, thử xem ai kém kinh nghiệm hơn.” Lời nói cút Du Kinh Hồng ngập ý khiêu chiến.
“Được, từ giờ trở đi.” Diệp Vô Phong chỉ chỉ phía trước: “Cô trái tôi phải.”
“Được.” Bóng dáng của Du Kinh Hồng trong nháy mắt trở nên mờ nhạt, nhanh chóng chạy về phía trước.
Diệp Vô Phong rất muốn nói cho cô ta: Cô chạy chậm lại một chút! Dùng loại này để vượt qua cũng quá là ẩu rồi.
Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để anh nói chuyện lớn tiếng, anh đành phải tiến lên một mình xông về phía bên phải.
“Báo cáo Liệp Ưng, có người tùy tiện xông vào!” Will phụ trách thiết bị cảnh báo điện tử bỗng nhiên mừng rỡ, dùng bộ đàm báo cáo cho Âu Dương Tất Tùng: “Nhìn dáng vẻ yểu điệu mỏng manh kia, chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp phương Đông nhỉ?”
Hai người Du Kinh Hồng đều đeo mặt nạ, cho dù là người quen cũng khó lòng nhận ra.
“Hả? Được lắm! Tất cả đề phòng, trên đường chuẩn bị mai phục thật tốt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần chiến đấu.” Âu Dương Tất Tùng ra lệnh.
“Đã rõ!”
“Đã rõ!”
“Đã rõ!”

Từng tổ lần lượt lên tiếng trả lời.
“Will, dùng máy giám sát theo dõi cô gái phương Đông xinh đẹp kia một chút! Lát nữa bắt được, các anh em lập tức có cái chơi! Ha ha.” Âu Dương Tất Tùng ác độc cười to.
“Được rồi! Liệp Ưng, anh yên tâm đi.

Đại khái là tôi có thể đoán trước được những nơi cô gái này sẽ xuất hiện.

Liệp Ưng, không thể không nói cho anh, đây là một cao thủ.

Thân pháp của cô ta rất nhanh, căn bản không thể thấy được rõ ràng chi tiết.” Will cảm thán: “Cặp chân kia, nếu như kẹp lấy hông tôi, thì ha ha…”
Khố Khắc đứng bên cạnh không nhịn được cũng ngứa ngáy: “Nếu người con gái phương Đông này mà trông như yêu quái, vậy thì cậu chịu đủ.”
Will liếc nhìn anh ta: “Cút đi! Cho dù là như vậy, ông đây cùng lắm thì nhắm mắt lại thôi.

Dù sao thì dễ chịu là được.”
“Hả? Cô ta không nhìn thấy?” Will buồn bực: “Không thể nào! Chẳng lẽ cô ta định leo lên nóc nhà sao?”
Anh ta lập tức điều chỉnh lại góc nhìn camera, cuối cùng, trong camera nào đó ở bên ngoài khoảng hai trăm mét lại nhìn thấy bóng dáng yểu điệu kia lóe lên một lên nữa!
“Ôi chao, bảo bối ngoan của tôi, con mèo con phương Đông này, cuối cùng thì cô cũng xuất hiện rồi.” Will vô cùng đắc ý: “Liệp Ưng, mục tiêu đã tiến vào vòng mai phục của tổ một.”
“Tổ một, Thomson, cậu ngủ quên rồi hả?” Âu Dương Tây Tùng, đây chính là tiêu chuẩn hài hước kiểu Mỹ.

“Liệp Ưng, tôi thích cô gái phương Đông xinh đẹp này.” Thomson dùng ống ngắm của súng bắn tỉa, quan sát hành động của Du Kinh Hồng.
Đối với sự nguy hiểm trên chiến trường, Du Kinh Hồng cũng giống như Diệp Vô Phong, trời sinh đã có sự nhạy cảm.
Camera hồng ngoại có thể không né tránh, nhưng thời điểm súng ngắm dừng ngay trên người mình, Du Kinh Hồng đột nhiên giật mình!
Bị lộ ra dưới họng súng của đối phương, đây là một loại cảm giác vô cùng không tốt.
Cho dù ngay lúc này, trong lòng Du Kinh Hồng có mấy phần không phục: Vậy mà mình đã bị lộ rồi sao? Còn tên Diệp Vô Phong kia? Chẳng lẽ không bị lộ? Hay là, Diệp Vô Phong kia đã bị lộ rồi, cũng bị người ta dùng súng chĩa vào người giống như mình?
Nghĩ đến đây, Du Kinh Hồng nhủ thầm trong lòng: “Diệp Vô Phong, sau đây phải dựa vào năng lực chiến đấu của chúng ta rồi!”
Trên chiến trường, không cho phép xảy ra tình huống phán đoán sai, nếu không có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Sân số 18! Cô gái phương Đông xinh đẹp đang ở sân số 18! Tổ số hai, chú ý phối hợp với chúng tôi.” Thomson dựa vào cảm giác của mình, cảm thấy lúc Du Kinh Hồng biến mất nhất đinh là đi vào sân số 18.
Họ đã đánh số toàn bộ kiến trúc trong nhà Âu Dương, vậy nên, sẽ thuận tiện hơn trong lúc chiến đấu.
“Tổ số hai đã rõ, tôi sẽ đích thân đi tìm cô gái phương Đông xinh đẹp kia, đè cô ta xuống đất.” Người da đen tên Mặc Khắc Nhĩ cười nói: “Tôi muốn cho cô ta nếm thử sự lợi hại của tôi!”
Will hừ một tiếng: “Mặc Khắc Nhĩ, mẹ nó cậu không thể khiêm tốn một chút được à? Đừng dọa con gái phương Đông xinh đẹp nhà người ta đấy.”
Dưới ánh đèn bên ngoài sân số 18, lập tức xuất hiện bóng dáng cường tráng của Mặc Khắc Nhĩ.

Lúc anh ta sải bước đi lên, dường như cả mặt đất cũng rung chuyển.
Âu Dương Tất Tùng không khỏi nhíu mày: “Mặc Khắc Nhĩ, dáng vẻ này của cậu rất dễ bị lộ!”
Mặc Khắc Nhĩ cười hì hì: “Tôi muốn để cô ta tự tìm đến đây!”

Mặc dù Mặc Khắc Nhĩ là người kiêu ngạo, nhưng con đường mà anh ta đi lại là phối hợp cùng với Thomson.

Nếu như Du Kinh Hồng xuất hiện, Thomson có thể tùy lúc dùng một phát súng để đánh gục cô.
Nhưng điều kỳ quái là, nghe được bước chân vang dội kia của Mặc Khắc Nhĩ, người vốn dĩ phải ở sân 18 là Du Kinh Hồng lại chậm chạp không hề xuất hiện.
“Đánh rắn động cỏ!” Mặc Khắc Nhĩ dùng giọng tiếng Anh gào lên một tiếng từ trong cuống họng.
Đoàng! Đoàng đoàng!
Cạch cạch cạch!
Bùm!
Súng trường, súng đột kích mini, lựu đạn đều cùng bay về phía sân số 18.

Tiếng súng hỗn loạn, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, ánh lửa bập bùng.

Thế nhưng bên trong sân số 18 vân không có chút động tĩnh nào.
“Tổ số hai, xông vào.” Sau khi nhận được mệnh lệnh, Mặc Khắc Nhĩ phất tay về phía sau lưng, lập tức có ba tên chiến sĩ bước ra từ trong bóng tối.

Sau khi ném lựu đạn về phía trong sân số 18, bọn họ lập tức chia nhau ra các hướng leo tường nhảy vào trong sân trong!
Cạch cạch cạch! Chiến sĩ cuối cùng nhảy lên được bờ tường lập tức dùng súng đột kích mini điên cuồng bắn phá về phía bên trong sân để bao vây.
Rầm! Bộp! Mặc Khắc Nhĩ giống như một chiếc máy ủi đất, trực tiếp đạp mở cửa sân số 18 chia năm sẻ bảy, sau đó Mặc Khắc Nhĩ cất bước đi vào.
Đòn tấn công mạnh bạo như vậy, Mặc Khắc Nhĩ đã tạo thành thói quen.
“Lão đại, chỗ này không có ai.”

Nghe Mặc Khắc Nhĩ báo cáo, anh ta lập tức kinh ngạc: “Sao có thể? Chẳng lẽ cô ta có cánh mà bay?”
Lúc chỗ này vang lên tiếng súng và tiếng nổ, Diệp Vô Phong đang ở vị trí cách nơi này ít nhất cũng phải hai trăm mét.

Anh trốn trong một góc tường.

Đây chính là góc chết của mấy camera quan sát.
Diệp Vô Phong không đi cứu viện cho Du Kinh Hồng ngay lập tức, bởi vì anh biết, Du Kinh Hồng là một chiến sĩ có kinh nghiệm,vô cùng phong phú.

Bất kể là dưới tình huống gian nan như thế nào thì vẫn có thể giữ được tính mạng của mình.
Nhất là trước mặt đám ô hợp này, căn bản Du Kinh Hồng sẽ không thể bị thương.
Vậy nên Diệp Vô Phong tiếp tục trốn trong vị trí của mình, không hề động đậy.
“Dừng lại! Rút về đi!” Âu Dương Tất Tùng ra lệnh.
Mặc Khắc Nhĩ thấy vô cùng buồn rầu, nhúng cũng chỉ có thể rút về vị trí của mình, tiếp tục ẩn nấp.
Nhưng vị trí của đã bị lộ rồi.

Người tên Du Kinh Hồng sau khi âm thầm trốn khỏi sân số 18 đã nhìn thấy rõ ràng!
Thomson vẫn luôn dùng súng bắn tỉa ngắm bắn, quan sát bất cứ người nào ở sân 18! Anh ta cũng thấy vô cùng không cam tâm: “Thật là kỳ lạ, cô gái phương Đông xinh đẹp này rất nhanh? Cuối cùng thì cô ta đã chạy đi đâu rồi?”
Mặc Khắc Nhĩ: “Không nghĩ ra được! Tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác, nhất định phải bao vây xung quanh sân số 18 trong vòng bán kính một trăm mét! Ngay cả con ruồi cũng không được để lọt vào!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi