THẦN CẤP Ở RỂ



“Ách...” Ông chủ tiệm cá nghe thấy mình bị cuốn vào trận thần tiên đánh nhau, nhất thời chán toát ra toàn mồ hôi, sao mà dám đồng ý chứ?
Diệp Vô Phong lắc lắc đầu: “Được thôi, nếu ông đã không chịu nhận chút tiền này thì tôi cứ cầm trước.”
Nói xong, Diệp Vô Phong nói số thẻ ngân hàng cho Việt Thiên Niên: “Chuyển khoản, tôi đợi.”
Việt Thiên Niên lấy điện thoại mình ra, dùng cánh tay run rẩy, thật vất vả lướt lướt trên điện thoại, sau đó tiếc nuối chuyển một tỷ sáu trăm triệu cho Diệp Vô Phong.
Ting, điện thoại Diệp Vô Phong vang lên một tiếng, rất nhanh đã có tin nhắn chuyển khoản gửi đến, Diệp Vô Phong đứng lên: “Diệp Thiên Niên, hôm nay anh rất may mắn đó, vừa hay gặp được tôi.

Nếu như gặp được người anh em không dễ nói chuyện của tôi thì cái mạng này của anh...khà khà.”
Lúc này, mấy người nhân viên bị Diệp Vô Phong đánh ngã xuống đất giúp đỡ lẫn nhau đã có không ít người bò dậy được.
Nhưng bởi vì Diệp Vô Phong ở trong tiệm cá cho nên không có ai dám vào, chỉ dám đứng đợi ở ngoài.
“Niên thiếu gia.”
“Niên thiếu gia!” Nhìn thấy Việt Thiên Niên chật vật đi ra khỏi tiệm cá, mọi người lập tức chạy lên đón.
“Niên thiếu gia, thằng nhóc đó là sao vậy?”
“Đúng vậy! Rốt cuộc hắn là ai vậy? Mạnh quá!”

“Mấy người là một đám vô dụng! Đi!” Đương nhiên là Việt Thiên Niên rất tức giận.
“Nhưng Niên thiêu gia, chúng tôi đều bị thương rồi, cần phải đi bệnh viện.”
Việt Thiên Niên ngồi lên xe của mình tức giận nói: “Tự đi!”
Thật ra anh ta cũng bị đánh không nhẹ, cũng cần phải chữa trị.
Việt Thiên Niên cực kỳ uất ức, còn đặc biệt dặn dò thuộc hạ đi theo dõi hai người Diệp Vô Phong.
Sau đó anh ta lái xe đến quán Thiên Vũ ngay: “Thầy, con bị người ta đánh! Là người ngoại địa!”
Quán chủ của Vấn Thiên Vũ Quán, là Ngưu Vấn Thiên, ở thành phố Liệt Thuận này cũng thuộc hạng cao thủ nổi danh.

Vừa nghe thấy Việt Thiên Niên thế mà lại bị đánh, Ngưu Vấn Thiên cũng rất buồn bực: "Thiên Niên, ở Liệt Thuận này còn có ai dám đánh con? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Việt Thiên Niên không nói rõ chuyện Diệp Vô Phong nhẹ nhàng đánh sáu bảy chục người bọn họ, chỉ ậm ờ nói có một người ngoại địa ức hiếp bản thân, khi không chịu nổi nữa đã có xung đột, đánh nhau với đối phương, ai mà biết được bốn vệ sĩ của mình lại không phải đối thủ của người ta.
Ngưu Vấn Thiên cười: "Haha, Thiên Niên, con đấy! Bảo con chăm chỉ luyện võ thì con lại không nghe! Thấy chưa, bây giờ ăn khổ rồi đúng không? Không sao, con biết người ngoại địa kia ở đâu không? Thầy phái mấy sư huynh đệ của con đi đến đấy, dạy bảo tên đó một chút là được."
Lúc này đã mười giờ tối rồi, muốn gọi nhiều người quá thì không dễ dàng chút nào, Việt Thiên Niên nghiến răng nói: "Thầy, con thấy hay là thầy tự mình đi đến đó áp trận thì tốt hơn! Ngoài ra, bất cứ sư huynh nào đi thì thưởng cho ba mươi triệu làm phí vất vả.


Bất luận thế nào thì cũng phải đánh gãy hai chân của người ngoại địa đó cho con!"
"Muốn đánh gãy hai chân sao?" Ngưu Vấn Thiên có chút khó xử: "Thiên Niên, như vậy là phạm pháp đó."
Việt Thiên Niên nói: "Thầy, bố con là chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị ở Liệt Thuận này nha! Tùy tiện nói một câu, khẳng định không ai hỏi tội của thầy! Thầy lo lắng cái gì chứ? Nhanh phái mấy sư huynh đệ đến đó cho con là được!"
"Được rồi, thầy bảo Ngưu Giác đi gọi người giúp con vậy." Con trai lớn của Ngưu Vấn Thiên là Ngưu Giác, ở thành phố Liệt Thuận này cũng là một cao thủ nổi danh, mặc dù là ở trước mặt Việt Câu Tử, bố con Ngưu Thị cũng được đối đãi như khách quý.
Việt Thiên Niên nói: "Tốt quá rồi! Có Ngưu Giác sư huynh đem người đi thì con yên tâm rồi! Chỉ là nếu như thầy đi thì sẽ thưởng ba trăm triệu!"
"Ồ?" Tuy Ngưu Vấn Thiên tỏ ra bộ dạng không yêu tiền, nhưng khi Việt Thiên Niên mở miệng là ba chục triệu, ông ta vẫn động tâm rồi: "Được thôi, con chỉ cần điều tra rõ ràng tên ngoại địa đấy ở đâu, thầy đem các đồ đệ đến đó!"
Tuy ông ta cho rằng, không cần thiết phải đi nhiều người như thế, nhưng các đồ đệ của ông ta đi theo một chuyến là có thể kiếm được ba chục triệu.

Ông ta làm một người thầy, đương nhiên mong các đồ đệ kiếm được chút chỗ tốt.
Sau khi Việt Thiên Niên rời đi, Ngưu Vấn Thiên tập hợp người của ông ta lại, ở Vấn Thiên Vũ Quán đợi tin tức của Việt Thiên Niên.
"Thầy, không phải chỉ là một đôi tình lữ người ngoại địa thôi sao, có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến đâu? Cần chúng ta đi nhiều người như thế?"
"Đúng vậy thầy, thầy không cần phải tự mình đi, chúng con tùy tiện đem mấy người anh em đi là có thể thu thập hắn ta rồi."
"Đúng vậy bố, chỉ cần con cũng có thể thu thập tên kia rồi! Các đệ ai cũng không phải đi." Ngưu Giác thể hiện sự cơ bắp của mình, dáng vẻ rất hùng tráng.

Ngưu Vấn Thiên đã thay một bộ võ phục màu đen, hoạt động tay chân, nghe thấy những lời nghị luận như thế không khỏi cau mày nói: "Các con hiểu cái gì? Tối nay, bất cứ ai đi thì đều có ba mươi triệu! Đây đều là Thiên Niên nói."
"Wow! Ba mươi triệu?" Các đồ đệ nhất thời đều trợn tròn lên.
"Wow, nhiều như vậy! Con nhất định đi."
"Con cũng đi."
"Đúng rồi thầy, tuy võ công của thằng Hai có chút kém nhưng đây là ba mươi triệu đó! Gọi nó đi cùng đi."
"Đúng vậy thầy, còn có Tam Oai, thằng nhóc này lười, bây giờ còn chưa dậy nữa! Cũng gọi nó đến đi."
Ngưu Trùng Thiên gật đầu: "Nhanh đi gọi đi! Nhanh lên.

Dù sao nhà Thiên Niên cũng có tiền, người nào đi đều có phần, haha."
Lúc hai người Diệp Vô Phong về đến khách sạn, bọn họ tách ra tự mở cửa phòng của mình ra, sau đó Diệp Vô Phong đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Anh vừa tắm xong, đang nằm trên giường chơi điện thoại thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Diệp Vô Phong tùy tiện nói.
Răng rắc, cửa phòng mở ra, Bạch Tinh Đồng chỉ mặc một bộ quần áo ngủ, đầu tóc vẫn còn ướt sũng, rất có sự quyến rũ của phụ nữ: "Tắm xong rồi à?"
"Ừm, cô còn có chuyện gì không?" Ánh mắt của Diệp Vô Phong vẫn ở màn hình điện thoại.
Bạch Tinh Đồng nhìn anh một cái, đi đến bên cạnh giường, trực tiếp ngồi bên cạnh anh: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy, tìm tôi thì nên có chuyện sao?"
"Ách." Diệp Vô Phong theo bản năng mà xê dịch ra ngoài một chút: "Đừng như thế."

Bạch Tinh Đồng trực tiệp bổ nhào lên, giang hai cánh tay ra ôm lấy Diệp Tinh Đồng, nhân cơ hội mạnh mẽ hôn lên mặt anh.
Hai người ma sát như vậy khiến áo ngủ bị mở ra, Bạch Tinh Đồng không kiêng nể gì mà dán lên người anh.
Ai mà biết còn chưa làm bước tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy điện thoại cố định của gian phòng kêu lên.
Bạch Tinh Đồng nói: "Không cần quan tâm đến nó! Chúng ta tiếp tục."
Diệp Vô Phong nhân cơ hội đẩy cô ta ra: "Được rồi, tôi đi nghe điện thoại trước."
Bạch Tinh Đồng hậm hực nhìn anh đi nghe điện thoại, đến cả quần áo ngủ cũng không thèm phủ thêm, cứ để cơ thể mình như thế lộ ra ngoài, dù sao thì trong phòng cũng rất ấm.
Diệp Vô Phong cầm điện thoại lên nghe thì nghe thấy một giọng nói: "Nếu như mày còn là đàn ông thì ra ngoài một chuyến, tao đợi mày!"
"Hả? Mày là ai?" Diệp Vô Phong cảm thấy rất kỳ lạ: "Gọi nhầm rồi sao?"
"Không phải mày đánh người ở tiệm cá sao? Lẽ nào nhanh như thế mà đã quên rồi? Có gan thì đến đây đi! Tao đấu võ với mày."
"Điên à! Ngoài trời lạnh như thế, tao không có hứng thú." Diệp Vô Phong thật sự là chuẩn bị dập máy rồi.
"Nếu như mày không ra thì tao sẽ đến phá cửa của mày! Mày tin không?" Hiển nhiên là đối phương rất cố chấp.
Diệp Vô Phong dập điện thoại cạnh một cái, Bạch Tinh Đồng hỏi: "Sao thế?"
"Có người muốn đấu võ với tôi, nếu như không ra thì sẽ đến phâ cửa." Diệp Vô Phong thành thật nói.
"Không cần quan tâm đến hắn!" Bạch Tinh Đồng rất thẳng thắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi