THẦN CẤP Ở RỂ



Những tên lưu manh đó chỉ biết, nếu giết được người đó, bọn chúng sẽ có được 150 tỷ.
Bởi vì số tiền đó quá hấp dẫn, bọn chúng không thể cưỡng lại được nên mới lựa chọn Lâm Thư Âm để ra tay, còn đại ca tìm ra được lộ trình của Lâm Thư Âm, chỉ đạo trận đánh hiện giờ đã là người thực vật đang nằm trong bệnh viện, Triệu Đào Chí.
Bạch Tinh Đồng thẩm vấn cả một ngày cũng không lấy được manh mối gì có ích nên cũng hơi thất vọng.

Nhưng Bạch Tinh Đồng nhanh chóng động viên mình: “Chỉ cần cẩn thận hơn một chút, nhất định có thể tìm được kẻ địch, lần này chị Thư Âm gặp nguy hiểm, mình nhất định không thể ngồi không không quan tâm.”
Nhưng lúc Bạch Tinh Đồng trở lại phòng thẩm vấn, những người kia đã ngã hết ra đất, khuôn mặt cô ta biến sắc.

Lúc quay đầu lại nhìn những đồng nghiệp đứng canh gác ở bốn phía, cô ta mới phát hiện ra những người đó cũng đã ngất cả đi.
“Có chuyện gì vậy?” Sau khi Bạch Tinh Đồng xác nhận những đồng nghiệp của mình không gặp chuyện gì quá nguy hiểm thì vội vàng chạy vào phòng thẩm vấn.

Bạch Tinh Đồng nhanh chóng nhận ra những thanh niên này đều đã chết.
Hơn bốn mươi thanh niên này đều chết trong trại tạm giam.
“Vừa nãy có người vào đây không? Vì sao tôi đứng ở cửa mà không nhìn thấy có người vào đây?” Bạch Tinh Đồng hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào.
Nếu như có người giết người diệt khẩu, hẳn sẽ bị bọn họ phát hiện ra mới đúng.
Ai lại to gan đến mức dám đến đồn cảnh sát để làm những chuyện như thế này?

Bạch Tinh Đồng nghiến răng, rồi kiểm tra từng thanh niên đang nằm trên đất một.

Cuối cùng cô ta phát hiện ra không ai may mắn thoát được, khuôn mặt trở nên vô cùng phẫn nộ.
Bạch Tinh Đồng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề nên vội vàng liên hệ với Cục trưởng Lạc.
“Cục trưởng, mọi chuyện không hay rồi, đám thanh niên trong trại tạm giam đều chết hết rồi.” Giọng nói của Bạch Tinh Đồng hơi trầm xuống.
Cục trưởng Lạc sửng sốt, rồi cả khuôn mặt nhanh chóng biến sắc: “Có chuyện gì vậy? Hiện giờ tôi đang đi tới chỗ cô rồi, cô bảo vệ hiện trường và đảm bảo sự an toàn cho mình.”
Bạch Tinh Đồng trả lời lại rồi cúp điện thoại và lấy khẩu súng lục ở eo ra.
Bạch Tinh Đồng thận trọng đứng chờ trong một góc, liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Cô ta không chắc đối phương đã rời khỏi đây hay chưa, nhưng nếu đối phương không giết những đồng nghiệp kia của cô thì điều đó chứng minh hẳn là hắn không ra tay với cảnh sát.
Bạch Tinh Đồng thật sự nghĩ không thông rốt cuộc đối phương có mục đích gì, nếu như nói là để báo thù cảnh sát thì nên ra tay với những người cảnh sát kia mới phải.
Nhưng đối phương không hề quan tâm đến bọn họ, thậm chí chỉ khiến những cảnh sát đó ngất đi, hắn có cơ hội để giết người nhưng lại tha cho mấy người bọn họ.
Tất cả mọi chuyện đều rất khó giải thích.
Cục trưởng Lạc nhanh chóng từ bên ngoài đi vào, lúc đó những cảnh sát bị hôn mê bên trong đồn đều đã tỉnh lại.

Bọn họ vô cùng hoảng hốt, vì tất cả những phạm nhân bị tạm giam đều đã chết hết, đây là trách nhiệm của bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng không ngờ sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Bọn họ ở đây là đại bản doanh của cục cảnh sát, những người bình thường đều không dám vào.
Càng không nói đến chuyện sẽ làm những việc như thế này.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô đã điều tra được việc gì chưa?” Cục trưởng Lạc đi đến trước mặt Bạch Tinh Đồng, ông vô cùng tò mò.
Ông chau mày, suy nghĩ đến tất cả mọi khả năng, đối phương chỉ giết bọn phạm nhân mà lại tha cho những nhân viên trong đồn cảnh sát một con đường sống.
Mục đích đã rất rõ ràng.
Nhưng mục đích đằng sau việc làm như vậy ẩn giấu điều gì?
Bạch Tinh Đồng nghiến răng, lúc đó phó cục trưởng từ bên cạnh đi tới, nhỏ giọng nói: “Thực ra việc thẩm vấn những phạm nhân này diễn ra rất khó khăn, nhưng ít nhiều gì thì cũng biết được một chút manh mối.”
Cục trưởng Lạc nhìn phó cục trưởng rất nghiêm túc và gật đầu.
Lúc này phó cục trưởng mới nói tiếp: “Thực tế đằng sau những thế lực nhỏ này là một gia tộc nhỏ, gia tộc này từ trước đến nay vẫn luôn làm một số chuyện làm ăn không công khai, kết giao với một số kẻ không ra gì.

Nửa năm trở lại đây, gia tộc nhỏ này bắt đầu tập trung một đám giang hồ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.

Hàng ngày nuôi bọn chúng rồi để bọn chúng làm giúp việc.”

Cục trưởng Lạc đã hiểu, những người này chính là do gia tộc nhỏ kia thả ra.
Phó cục trưởng tiếp tục phân tích: “Thực tế chúng ta đều biết hiện giờ Diệp Vô Phong đang tìm kiếm kẻ cầm đầu trong vụ ám sát ở cầu thăng bằng.

Gia tộc nhỏ kia không muốn mình bị lộ nên làm những chuyện giết người diệt khẩu như vậy thì cũng rất bình thường.”
Cục trưởng Lạc nghe được những phân tích của phó cục trưởng cũng cảm thấy những phân tích này vô cùng có lý vì dù sao cũng không còn cách giải thích nào khác.
Bạch Tinh Đồng cau mày, cô ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là khi cô ta đã từng tiếp xúc với gia tộc kia.

Bạch Tinh Đồng biết gia chủ của gia tộc đó là một con cáo gì vô cùng giảo hoạt, mặc dù gia đình đó phát triển không tốt lắm nhưng vẫn có thể duy trì được.
Tỉnh Liêu Đông này có nhiều ông lớn tồn tại như vậy nhưng vẫn để cho một gia tộc nhỏ này chen vào tìm chút không gian sinh tồn.
Tất cả điều này có được đều là cho gia chủ hiện tại Lưu Tân Đông.
“Vậy nên bây giờ chúng ta có thể đi bắt người được rồi, mong cục trưởng phê chuẩn để bắt giữ Lưu Tân Đông.” Phó cục trưởng mỉm cười.
Cục trưởng Lạc lắc đầu: “Bây giờ chúng ta không có chứng cứ gì cả, làm việc này bây giờ là vô cùng không sáng suốt, hơn nữa cũng chỉ có thể bắt giam Lưu Tân Đông vài ngày, chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc.”
Phó cục trưởng chỉ có thể đồng ý, dù sao cục trưởng Lạc mới là người có quyền đưa ra quyết định, ông ta cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị.
Nhưng những gì có thể làm được ông ta đã làm hết cả, những việc còn lại thì phải xem cục trưởng Lạc.
Cục trưởng Lạc suy nghĩ một lát rồi nhìn Bạch Tinh Đồng: “Hiện giờ Diệp Vô Phong không phải vẫn luôn tìm những người đó sao? Nói thông tin này cho cậu ta là được.”
Đương nhiên Bạch Tinh Đồng hiểu rõ ý đồ của cục trưởng Lạc, ông định nhân lúc Diệp Vô Phong vẫn còn ở Phụng Thiên để nhờ anh giúp đỡ một lần.
Nếu có thể giải quyết luôn được tên Lưu Tân Đông thì ngày tháng sau này của bọn họ ở Phụng Thiên thật sự sẽ dễ dàng hơn.
Cả thành phố Phụng Thiên sẽ thay đổi một diện mạo mới.

“Nhưng Diệp Vô Phong vẫn còn chuyện của anh ta phải làm, chúng ta lôi anh ta ra làm vũ khí như vậy có phải quá xấu xa không?” Bạch Tinh Đồng không dám nói những lời khó nghe hơn.
Phải biết Bạch Tinh Đồng là người của Diệp Vô Phong, làm sao cô ta có thể để cho Diệp Vô Phong làm chuyện chịu thiệt này được.
Cục trưởng Lạc cau mày: “Cô cũng biết bây giờ chúng ta không tiện ra tay, vì chuyện gì của chúng ta cũng phải có quy tắc, nhưng Diệp Vô Phong không cần những điều đó.

Diệp Vô Phong đại diện cho Hồng Thuẫn, mà từ trước đến giờ Hồng Thuẫn luôn dẫm lên ranh giới của những quy tắc để làm việc.

Vậy nên chỉ cần nói chuyện này cho Diệp Vô Phong biết, Diệp Vô Phong có thể giúp đỡ chúng ta giải quyết Lưu Tân Đông.”
Ông nhìn ra được Bạch Tinh Đòng không muốn nhưng hiện giờ không còn sự lựa chọn nào khác, nếu muốn đánh đổ hoàn toàn Lưu Tân Đông thì cần tới những người bên trong Hồng Thuẫn như Diệp Vô Phong.
Hơn nữa những thành viên của Hồng Thuẫn làm việc bao giờ cũng nhanh gọn, dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng.

Chỉ cần Diệp Vô Phong ra tay, thì có khi chỉ trong vòng vài ngày cả gia tộc của Lưu Tân Đông đã bị ép đến mức phải rời khỏi Phụng Thiên
Đây là chuyện vui mà ông muốn nhìn thấy.
“Tôi không thể đi nói chuyện này được, cục trưởng Lạc nếu ông muốn Diệp Vô Phong làm chuyện này thì ông tự đi nói đi.” Bạch Tinh Đồng không chịu nhận.
Cục trưởng Lạc thở dài một hơi, chỉ tiếc rèn sắt chưa thành được thép: “Cô vẫn không hiểu sao, chuyện này dù sao cũng phải để Diệp Vô Phong làm, hơn nữa Diệp Vô Phong cũng tiện tay làm chuyện này, còn chúng ta lại phải tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm.

Tính thế nào thì để Diệp Vô Phong làm chuyện này cũng tốt hơn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi