THẦN CẤP Ở RỂ



Từ khoa chỉnh hình của bệnh viện đi ra, Mạc Đông Lôi nhất định là hận Diệp Vô Phong đến tận xương tủy.

Bố con hai người đi đến một phòng bệnh khác nhìn Mạc Đông Cường mà quên mất việc tiếp nhận trị liệu.

Bố con ba người cùng nhau bàn bạc, cũng không thể cứ chờ đợi như vậy.

Mạc Nhị Gia cũng hạ quyết tâm, không ngại tán gia bại sản, cũng phải đem sự mất mặt của việc thua trận ngày hôm nay đòi về.


“Bô, Bố lập tức gom cho con chút tiền.”
Mạc Nhị Gia nói: “Cần bao nhiêu?”
Mạc Đông Lôi nói: “Ba ngàn vạn.

Con cần phải đích thân đi một chuyến đến đảo Diêm Vương, tiếp tục xin Diêm Vương Lệnh, nếu như đảo Diêm Vương có thể giúp con giết chết Diệp Vô Phong hoặc là Lâm Thư m trước, thì trận chiến trên đảo Đông Ngư, chúng ta cũng xem như không đánh mà thắng.

Bước tiếp theo, sẽ quét sạch những người già yếu nhà họ Lâm, chính là nước chảy thành sông.”
Mạc Nhị Gian cắn răng một cái: “Được, ba ngàn vạn này.

Bố con chúng ta nhất định sẽ đưa ra.”
Đảo Diêm Vương nằm ở phía nam Thái Bình Dương giáp với Philippines, ba mươi năm trước nơi này là một hòn đảo tư nhân, mười năm trước có một nhóm lính đánh thuê đến định cư, sau này quy mô càng lúc càng lớn, dần dần trở thành lính đánh thuê ác ma nổi tiếng khắp thế giới.


Bởi vì trước đây họ từng giúp đỡ Philippines tiêu diệt phản quân, lính đánh thuê ác ma nhận được sự hỗ trợ lớn về vật chất quân sự từ Philippines.

Những năm gần đây xưng bá vùng phía nam Thái Bình Dương, cũng đủ để cạnh tranh với sức mạnh của Bộ phận lính đánh thuê Đại Đường châu Á của Đường Trảm.


Không lâu trước đây, Mạc Đông Lôi tốn năm trăm vạn, mua một Diêm Vương Lệnh cấp C, hai gã cao thủ ám sát Lê Thư m thất bại, tin tức truyền về đảo Diêm Vương, Miện Quỷ Diêm Quân sau khi nhận được tin tức thì vô cùng không vui.


Anh ta định phái người đến Trung Hoa Đại Lục một chuyến, tìm hiểu một chút về bối cảnh của nhà họ Lâm.


Chưa kịp đi thì Mạc Đông Lôi Đã mang theo ba ngàn vạn đích thân tìm đến cửa.


Miện Quỷ Diêm Quân tiếp đón Mạc Đông Quân, sau đó nghe Mạc Đông Quân kể lại chuyện xảy ra gần nhất của thành phố Tam Giang.

Miện Quỷ Diêm Quân mỉm cười nói: “Giám đốc Mạc, tôi và chú ba của cậu cũng được xem như là chỗ quen biết.

Cậu yên tâm, cho dù cậu không đến, tôi cũng sẽ không ngồi yên mà không quản đâu.

Diêm Vương Lệnh một khi đã xuất ra, không một ai có thể thay đổi số mệnh của nhà họ Lâm.”
Mạc Đông Lôi nói: “Diêm Quân đại nhân, quá tốt rồi.

Không chỉ là Lâm Thư m, còn có Diệp Vô Phong.

Nhất định phải giết chết bọn chúng.

Ba ngàn vạn này là tiền thù lao của tôi, mong ông nhất định phải nhận lấy, sau đó công bố một Diêm Vương Lệnh cấp A, giúp tôi giải tỏa những lo lắng trong lòng.”
Miện Quỷ Diêm Quân khẽ nhíu mày: “Giám đốc Mạc, không cần phải dùng binh nhiều như thế? Diêm Vương Lệnh cấp A bắt buộc tôi phải đích thân ra trận.

Đối phó với một tên nhỏ bé như Diệp Vô Phong, thì Diêm Vương Lệnh cấp B cũng đủ rồi.”
Mạc Đông Lôi không yên tâm nói: “Xin hỏi Diêm Quân, ông sẽ phái ai đi? Nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”
Miện Quỷ Diêm Quân cười lớn haha: “Giám đốc Mạc, xem cậu căng thẳng chưa kìa.

Tôi thừa nhận, lần trước tôi chỉ phái hai tên sát thủ đến trợ giúp cậu, năng lực chiến đấu của bọn họ có hơi thấp một chút.

Tôi có chút khinh địch.

Lần này, cậu cứ yên tâm đi.

Mặc dù tôi không thể tự mình ra trận.

Nhưng mà, tôi sẽ để huấn luyện viên trưởng của đảo Diêm Vương – Tư Đồ Thú Thiên đích thân ra trận.


Cậu cảm thấy yên tâm chưa?”
Mạc Đông Lôi đã từng nghe hơn một lần chú ba nói về người này, Huấn luyện viên trưởng của đảo Diêm Vương và chú ba giao tình rất tốt, Tư Đồ Thú Thiên là cao thủ cấp tông sư.

Bàn về sức chiến đầu thì chỉ xếp sau Miện Quỷ Diêm Quân.

Nếu như ông ta ra trận, tám người như Diệp Vô Phong cũng không tính là gì.

Cho dù nhà họ Bạch có phái cao thủ đến để giúp đỡ, đoán chừng cũng không phải là đối thủ của Tư Đồ Thú Thiên.

Đặc biệt, việc thực hành Diêm Vương Lệnh tuy không phải là trận đấu võ quang minh chính đại, chỉ cần một hành động ám sát nho nhỏ cũng có thể đoạt lấy mạng sống của Diệp Vô Phong và Lâm Thư m.


Cuộc đàm phán gia tộc tại nhà hàng Đông Phương Minh Duyệt lần này, khiến cho danh tiếng của Diệp Vô Phong trở nên vô cùng rộng lớn, những nhân sĩ thành công của mười gia tộc lớn ở thành phố Tam Giang, ai cũng không ngờ rằng, nhà họ Lâm lại dám cùng đệ nhất hào gia trở mặt, dùng thủ đoạn để cắn xé nhau.

Hơn nữa, Diệp Vô Phong, đứa con rể vô dụng nhất, lại là kẻ đứng đầu trong cuộc phản kích chống lại nhà họ Mạc.


Tiền bồi thường ba ngàn vạn, khiến cho thể diện của bố con Mạc Đông lôi đều mất hết.

cũng làm cho Diệp Vô Phong gần như gỡ bỏ được cái mác “Phế vật”.


Nhưng mà có một số người lại cho rằng Diệp Vô Phong quá trẻ tuổi, không kiêng nể gì đi khiêu khích địa vị trên giang hồ của Mạc Tam Gia, sớm muộn gì cũng sẽ đầu rơi máu chảy.


Nhà họ Bạch có thể bảo vệ được anh ta trong lúc này nhưng làm sao có thể bảo vệ anh ta được cả đời, không bao lâu, nhà họ Lâm sẽ vì sự huy hoàng của ngày hôm nay mà phải trả một cái giá thê thảm.


Buổi sáng hôm nay, khách sạn Hoàng Triều giăng đèn kết hoa, vui mừng hân hoan, những người bảo vệ được điều trị trong bệnh viện bây giờ cũng quay về đội.



Hôm nay, vốn là ngày phát lương cho các nhân viên của khách sạn Hoàng Triều, Lâm Thư m đã chuẩn bị một phần quà lớn dành tặng cho tất cả nhân viên của khách sạn.


Hơn mười người bảo vệ, bốn người đầu bếp, bốn người công nhân, tám nữ phục vụ, còn có nữ trợ lý của Lâm Thư m – Tử Mạch đã biết được tin tức từ trước, hôm nay giám đốc Lâm sẽ phát lì xì cho mọi người.


Đầu tiên, dựa vào số ngày người công nhân đi làm vào tháng này mà phát lương, Lâm Thư m nói: “Hôm trước, khách sạn của chúng ta bị một thế lực gian ác vây đánh.

Nhân viên bảo vệ của chúng ta anh dũng tác chiến, trong đó có năm nhân viên bảo vệ bị thương.

Bọn họ đã biểu hiện rất anh dũng để bảo vệ nơi này.

Tôi vô cùng biết ơn.

Tôi quyết định, đối với các nhân viên yêu quý sự nghiệp của mình tiến hành khen thưởng.”
Mỗi nhân viên bảo vệ tham gia chiến đấu, mỗi người sẽ nhận được năm mươi vạn tiền mặt.


Mỗi đầu bếp tham gia chiến đấu, nhân viên pha chế, mỗi người nhận được ba mươi vạn tiền mặt.


Nhân viên phục vụ của khách sạn, bởi vì bảo đảm kịp thời dịch vụ hậu cần, mỗi người cũng thưởng mười vạn tiền mặt.


Năm nhân viên bị thương, mỗi người sẽ được nhận thêm mười vạn tiền mặt.


Lâm Thư m tiêu tiền như nước, làm cho các nhân viên này thật là không thể tin được: “Giám đốc Lâm, đây là sự thật sao?”
Lâm Thư m nói: “Lời nói đáng giá ngàn vàng, quyết không nuốt lời.

Tử Mạch, dựa vào mệnh lệnh mà chị mới tuyên bố, nói bộ phận tài vụ, trong ngày hôm nay phải chi phát cho bọn họ.”
“Vâng, giám đốc Lâm.”
Lâm Thư m cầm tấm chi phiếu đưa cho Tiết Phi: “Anh Phi.

Mặc dù ba người các anh không phải là nhân viên của khách sạn Hoàng Triều.

Nhưng mà, nếu đem ra so sánh thì ba người các anh đóng góp nhiều sức lực hơn.


Ở đây có chút tiền, là một chút tấm lòng của tôi, anh nhất định phải nhận lấy.”
Tiết Phi liên tục xua tay: “Giám đốc Lâm, tiền thù lao của chúng tôi, cô đã thanh toán từ sớm rồi.

Giữ chuẩn mức thù lao dịch vụ là đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.

Phần tâm ý này của cô, tôi không thể nhận được.”
Diệp Vô Phong cười: “Tiết Phi.

Phần tâm ý này không phải là của một mình giám đốc Lâm.

Có một nửa là của tôi.

Ba người các anh đều bị thương, chút tiền này là tiền viện phí của các anh.

Cho nên cũng không đụng đến tiền phải nộp cho Bạch Nhạn Phi.

Tôi và cô Bạch của các anh cũng đã trao đổi với nhau rồi.

Cô ấy hoàn toàn không có ý kiến.”
Tiết Phi nghe nói cô Bạch không có ý kiến, mới an tâm nhận lấy tấm chi phiếu này, “Vậy tôi cảm ơn giám đốc Lâm và anh Phong rất nhiều.”
Cuối cùng Lâm Thư m nói: “Được rồi.

Hiện tại, mọi người tự mình quay về vị trí làm việc đi.

Hy vọng các bạn sẽ kiên trì nỗ lực, coi khách sạn Hoàng Triều như là nhà của chính mình.

Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền.”
“Cảm ơn giám đốc Lâm.

Cảm ơn giám đốc Lâm.”
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiết Phi lén lút mở tờ chi phiếu ra, anh ta kinh ngạc phát hiện, bên trong tấm chi phiếu này có đến ba trăm vạn, ba người này đều vô cùng biết ơn: “Giám đốc Lâm và anh Phong thật sự giàu có, khen thưởng một chút lại nhiều đến thế.”
Tiết Phi đem số tiền này chia ra, mỗi người một trăm vạn, Mã Vũ đùa giỡn nói: “Thật hy vọng, có thật nhiều người giống như Mạc Đông Lôi ở thành phố Tam Giang, một tên vừa ngu vừa giàu có.”
Hàn Kỳ nói: “Vậy thì anh em chúng ta chỉ cần đi theo giám đốc Lâm và anh Phong chẳng phải sẽ phát tài rồi sao.

Haha.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi