THẦN CẤP Ở RỂ



Đột nhiên tai của Diệp Vô Phong động đậy, thấp giọng nói: “Đội trưởng Bạch, trong rừng có người.”
Bạch Tinh Đồng kinh ngạc: “Thật sao? Là kẻ biến thái?”
Diệp Vô Phong nói: “Không chắc, nhưng tôi có thể phán đoán được người này cách chúng ta khoảng năm mươi mét, cao thủ cấp võ sĩ trở lên.

Chẳng qua cô đừng có hành động thiếu suy nghĩ để khỏi bức dây động rừng.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Hiểu, nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể dẫn hắn đến đây?”
Diệp Vô Phong cũng có chút bó tay, anh chỉ có thể phán đoán phương hướng của người thần bí kia, cũng không phải vị trí chính xác.

Nếu như liều lĩnh xuất trận, đối phương bị giật mình mà chạy trốn, địa hình chỗ này phức tạp, núi cao rừng rậm rất bất lợi cho việc đuổi bắt, chắc chắn sẽ không bắt được kẻ biến thái.


Diệp Vô Phong đảo đảo mắt, có một phương pháp: “Đội trưởng Bạch, tôi có một cách có thể dẫn dụ kẻ biến thái đến đây.”
“Bạch Tinh Đồng hỏi: “Làm sao để dẫn dụ hắn đến?”
Diệp Vô Phong nói: “Tên đó rất cảnh giác, muốn để hắn cắn câu thì chúng ta nhất định phải giả vờ giống một chút.

Cô xem phim truyền hình chưa, đôi nam nữ yêu đương nồng nhiệt trong đó sẽ làm gì? Chúng ta bắt buộc phải làm như thế, kẻ biến thái mới có thể buông lỏng cảnh giác.”
Bạch Tinh Đồng thấy Diệp Vô Phong nói cũng có chút đạo lý, muốn bắt được kẻ biến thái thì chỉ có thể làm hạ sách này.

Chẳng qua, Bạch Tinh Đồng có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ thật sự phải học nam nữ diễn viên trên màn hình tivi thật sao? Ôm anh, môi chạm môi hôn nhau? Vậy thì xấu hổ biết bao? Bản thân đến cả bạn trai cũng chưa từng có đã phải làm làm với anh những chuyện như này, sao có thể được?
Diệp Vô Phong thấy vẻ mặt cô ta lộ ra vẻ lúng túng nhỏ tiếng nói: “Đội trưởng Bạch, cô sẵn sàng chưa?”
Bạch Tinh Đồng làm tim đập bình thường lại nói: “Tôi sẵn sàng rồi, anh nhanh chóng...chẳng qua, anh không được phép thật sự lợi dụng tôi đấy.” Chuyện đã như vậy, Bạch Tinh Đồng cũng chỉ có thể không màng tất cả diễn một đoạn tình cảm mãnh liệt.


Dẫn dụ kẻ biến thái đến sau đó bắt lại.


Vẻ mặt Diệp Vô Phong đứng đắn nói: “Đội trưởng Bạch, cô cứ yên tâm, Diệp Vô Phong tôi là người đàng hoàng, tuyệt sẽ không lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn.

Nhưng chúng ta diễn bắt buộc phải rất thật nếu không sẽ không có cách lừa được yêu ma đến.

Nếu như hắn không đến thì những nỗ lực của chúng ta trong tối nay đều vô ích rồi.”
Bạch Tinh Đồng thấy Diệp Vô Phong nói rất có đạo lý, đỏ mặt nói: “Diệp Vô Phong, tôi hiểu rồi, anh đến nhanh đi...” Nói xong thì nằm xuống dưới, nhắm chặt mắt, dáng vẻ giống như lên pháp trường vậy.


Diệp Vô Phong lắc đầu cười khổ, an ủi cô ta nói: “Đội trưởng Bạch, không cần căng thẳng.

Cô căng thẳng quá thì chúng ta diễn kiểu gì? Xem dáng vẻ này, cô đúng là chưa có bạn trai.”
Bạch Tinh Đồng hừ nói: “Tôi còn gạt anh làm gì? Nhanh bắt đầu đi.”
Diệp Vô Phong gật gật đầu, cơ thể xích đến, nhẹ nhàng đè lên người cô ta, trọng lượng cơ thể của Diệp Vô Phong vừa áp xuống, cơ thể của Bạch Tinh Đồng theo bản năng co rụt lại, Diệp Vô Phong ôm vai cô ta.

Trước mắt là người đẹp, mặt ửng đỏ e thẹn, ngửi thấy mùi hương cơ thể người thoang thoảng trên của Bạch Tinh Đồng pha trộn cùng với hơi thở của hồ nước, Diệp Vô Phong có chút say mê.



Hơi thở nặng nề của Diệp Vô Phong phả vào mặt của Bạch Tinh Đồng.

Từ trước đến giờ Bạch Tinh Đồng chưa từng tiếp xúc với đàn ông, hôm nay là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này, tâm hồn thiếu nữ không khỏi đập loạn.


“Diệp Vô Phong, anh chú ý giữ khoảng cách, anh sắp hôn lên mặt tôi rồi.

Tên kia cách xa như vậy lại không nhìn thấy anh làm bộ là được.”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi biết rồi.

Tôi sẽ giữ khoảng cách.

Đội trưởng Bạch tốt nhất cô nên phối hợp với tôi chút.

Tôi đây chính là đang giúp cô phá án, nếu như cô không phối hợp thì chúng ta sẽ thất bại trong tầm tay mất.”
Bị Diệp Vô Phong ôm mình rất chặt, tâm hồn thiếu nữ của Bạch Tinh Đồng rối loạn.

Nếu chuyện đã đến mức này thì cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nếu như bây giờ bỏ cuộc giữa chừng thì sự hy sinh nỗ lực trước đó đều vô ích rồi.



Hai người giả như đôi tình nhân đang ngọt ngào mà thân mật ôm nhau.

Bạch Tinh Đồng lén lút liếc vào rừng cây, vừa ngước lên nhìn cô ta ngạc nhiên phát hiện có một bóng đen trốn ở đằng sau cây, chậm rãi di chuyển đến,
Trong lòng Bạch Tinh Đồng mừng thầm: “Cuối cùng cũng cắn câu rồi.

Không có làm chuyện vô ích, hừ, vóc dáng bà đây nóng bỏng, vẻ đẹp thì là sắc nước hương trời, kẻ biến thái cũng mê gái làm sao có thể không cắn câu chứ?”
Bạch Tinh Đồng vui mừng trong lòng cũng không ngần ngại xấu hổ nữa.

Hai người giả vờ thân mật một lát, nhưng không biết tại sao cái bóng đen kia còn chưa đến gần, Bạch Tinh Đồng có chút không nhẫn nại: “Diệp Vô Phong, sao hắn còn chưa đến?”
Diệp Vô Phong cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem ra tên biến thái này rất gian xảo.

Đội trưởng Bạch cô chủ động một chút, tên đó nhất định sẽ nhịn không mà đến đây.”
Bạch Tinh Đồng không bằng lòng nói: “Bây giờ đã như thế này rồi...còn có thể làm thế nào nữa?” Bị anh tùy ý ôm đã đủ mất mặt rồi, nếu còn vượt chừng mực thì tôi không chịu nổi đâu.


Diệp Vô Phong lại nói: “Cô diễn quá cứng nhắc, tốt nhất là thả lòng ra một chút.”
Bạch Tinh Đồng phát điên thật: “Diệp Vô Phong, còn có thể thả lòng như thế nào?”
Diệp Vô Phong nói: “Bây giờ hai chúng ta đang thiếu hiệu quả của âm thanh, ý của tôi là, cô kêu lên mới được.”
“Anh bảo tôi kêu...cái gì?” Bạch Tinh Đồng hỏi.


Diệp Vô Phong nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là kêu...giường.”
“?” Bạch Tinh Đồng nghi ngờ trong lòng, không hiểu ý của Diệp Vô Phong, trong lòng nghĩ thầm: “Giường, thì có cái gì để kêu cơ chứ?”
Diệp Vô Phong kiên nhẫn giải thích: “Đội trưởng Bạch, thật ra dựa vào vẻ đẹp và vóc dáng của cô, người đàn ông nào nhìn thấy mà không rung động? Nhưng, kẻ biến thái không giống người bình thường cho nên bây giờ mọi chuyện của chúng ta đều sẵn sàng chỉ thiếu cô kêu một tiếng giường thôi.


Nếu như cô kêu, đảm bảo kẻ biến thái sẽ nhìn không được mà đến đây.

Đến lúc đó, chúng ta có thể ra tay bắt người rồi.”
Bạch Tinh Đồng thấy Diệp Vô Phong nói cũng có chút đạo lý, khôi phục lại tinh thần nói: “Vậy được, tôi kêu.” Cho nên dựa theo ý của Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng lớn tiếng kêu: “Giường!”
“Cái gì đấy?” Diệp Vô Phong nghe xong suýt chút nữa té xỉu! Dở khóc dở cười: “Trời ạ, đội trưởng Bạch cô thật sự là trong sáng? Hay là cô ý trêu chọc tôi thế? Cô thật sự không hiểu thế nào là kêu giường?”
Bạch Tinh Đồng vô tội nói: “Là anh bảo tôi kêu còn gì?”
Hai người đang oán trách lẫn nhau thì đột nhiên Bạch Tinh Đồng thấy cái bóng kia từ từ tiếp cận đến chỗ hai người.


“Cuối cùng cũng cắn câu rồi, bắt lấy hắn.” Bạch Tinh Đồng hưng phấn, không nhịn được nữa đứng phắt dậy, bổ nhào về phía bóng đen kia.


Khoảng cách mấy chục mét chớp mắt đã đuổi gần kịp rồi.

Cuối cùng Bạch Tinh Đồng cũng nhìn rõ, đối phương là một người trẻ tuổi vóc dáng bình thường, tên này cũng cao khoảng một mét bảy, tóc để trắng như bạc, trên tai còn đeo khuyên, trên cổ đeo dây chuyền, chỉ là trên mặt đeo mặt nạ không nhìn rõ mặt thật của hắn.

Chẳng qua, dựa theo đặc trưng của hắn, Bạch Tinh Đồng có thể kết luận tên này là biến thái liên tục gây án.


Bạch Tinh Đồng lớn tiếng quát: “Tên biến thái, tôi là cảnh sát, anh còn không giơ tay chịu trói?”
Đối phương thấy Bạch Tinh Đồng lộ thân phận ra vậy mà còn hehe cười lạnh: “Haha! Thú vị thật đấy, không ngờ tối nay còn có thể gặp được nữ cảnh sát.

Dáng người rất đẹp, đặc biệt là bộ ngực này rất đáng khen, hôm nay đủ để tôi chơi rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi