THẦN CHIẾN



Thành Phú Xuân, tổng bộ họ Trần tại Trung bộ.Sau khi trở về, mọi người liền tranh thủ nghỉ ngơi điều tức.
Trần Cảnh muốn gắp cha mình nhưng được báo lại ông đã ra ngoài từ sớm.
Cậu đành về phòng tu luyện.
Sau chuyến đi này, khả năng cảm nhận và sư dụng khí của cậu đã tăng lên rất nhiều.
Lượng khí trong các khí xoáy cũng đã tràn đày, cậu đang thử xem có thể đột phá được không.Hai giờ sau, từ trạng thái tu luyện cậu mở mắt.
Vẫn không được, việc đột phá khó khăn hơn cậu nghĩ.
Không thể nóng vội được.
Cậu liền đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa đã thấy bên ngoài có một tên hộ vệ đứng chờ sẵn.
Xem dáng vẻ có lẽ đã đợi khá lâu.
Nhìn kỹ một chút thấy mặt người này khá quen, hình như là người trong đội hộ vệ của cha cậu.- Người đi theo cha ta đúng không ? Cha ta về rồi hả ?- Dạ thưa thiếu chủ, tộc trưởng đã trở về được hơn một giờ.
Ngài sai tôi gọi thiếu chủ đến chỗ ngài.- Ngươi dẫn đường đi.Theo người hộ vệ đi đến một khu viện nhỏ.
Trước cửa viện có hai người hộ vệ đứng gác.
Bước vào trong sân, cậu thấy cha mình đang ngồi ở bàn đá trong cái đình nhỏ trên hồ.
Cậu vội tiến đến.- Con chúc sức khỏe cha.- Con ta đến rồi đó hả.
Mau lại đây.- Dạ thưa cha.Cậu đi đến trước mặt cha mình.
Ông nhìn cậu một lượt.
Hài lòng gật đầu.
Chỉ chưa đầy một tháng cậu đã thay đổi rất lớn.
Đã không còn độc một vẻ thư sinh nữa.
Người cậu cao hơn, gầy hơn, nước da cũng sạm đi vì nắng gió.
Thân hình cũng rắn chắc hơn.

Đặc biệt khí tức từ người cậu cũng mạnh hơn rất nhiều, đã có thêm sự sát phạt.
Nếu nhìn từ bề ngoài không ai nghĩ cậu chỉ mới mười tuổi.- Con ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Sao nào, gần một tháng nay có thấy cực khổ không.- Thưa cha, có vất vả hơn nhưng thu hoạch cũng nhiều hơn.
Con đang muốn được cha chỉ dạy một chút.- Hahaha không tệ.
Vậy cha con ta thử một phen xem con tiến bộ như thế nào .Hai người liền đứng dậy ra sân phía trước viện.
Cha cậu chỉ đứng một chỗ để cậu tấn công.
Cha cậu thậm chí không cần sử dụng đến khí.
Nhưng tất cả các đòn tấn công của cậu đều không có tác dụng.
Dù sao cảnh giới cách biệt quá lớn.Mỗi đòn tấn công của cậu đều nhắm chuẩn vào vị trí yếu hại.
Nhưng cha cậu có thể dự đoán hết tất cả các hướng tấn công của cậu.
Vừa đánh, cha cậu vừa chỉ ra điểm thiếu xót cho cậu.Cứ như vậy một giờ đồng hồ trôi qua.- Thể thuật của con tiến bộ nhanh lắm.
Lần này ra ngoài coi như không uổng phí.
Chỉ là không được tự kiêu, phải chịu khó học hỏi quản gia và anh họ.- Dạ thưa cha, lần này con nghe nói chúng ta liên minh với họ Nguyễn phải không cha- Đúng vậy.
Chuyện này chỉ mới giới hạn ở những người đứng đầu.
Có lẽ Khải nghĩ nói cho con biết không sao.
Lần này sự việc liên lụy quá lớn, chúng ta phải tìm đồng minh.
Gần đây việc tu luyện thế nào, có gì vướng mắc không.- Gần đây con đã gần đột phá cấp sáu.
Chỉ thiếu một chút mà thôi.
Nhưng về phần võ kỹ thì hơi thiếu.
Hôm trước con có đấu với một con Hỏa vân báo, dù chỉ là yêu thú cấp một nhưng phải rất vất vả mới thắng được nó.
Liệu có loại võ kỹ nào có thể tăng độ sát thương của vũ khí lên khi ở cấp độ của con không.Cha cậu trầm ngâm một lúc.- Có một loại thuật pháp phụ trợ ta sáng tạo ra khi mới đạt đến cảnh giới Hiền nhân.
Nó chỉ là nhân cấp thượng phẩm nhưng thường yêu cầu tối thiểu phải đạt cấp dị nhân mới có thể sử dụng.
Bởi nó cần lượng khí rất lớn.

Tuy nhiên ta có thể giản lược nó, nhưng như vậy uy lực cũng sẽ giảm xuống.
Nhưng nếu để đối phó với yêu thú cấp thấp thì cũng dư dả.
Con có mang theo dao găm hay phi tiêu không.- Dạ có thưa cha.Nỏi rồi cha cậu liền ra hiệu.
Mấy người hộ vệ bên cạnh liền tự ra khỏi phạm vi của sân tập luyện.
Dù sao những thuật pháp này cũng thuộc hàng bí truyền.
Xong xuôi, cha cậu bắt đầu truyền thụ cho cậu:- Vốn tổ hợp của nó đầy đủ là ba mươi lăm ấn, nhưng ta sẽ giảm bớt còn hai mươi lăm ấn để con có thể thực hiện.
Nhìn kỹ nhé.Nói rồi cha cậu bắt đầu kết ấn.- Mão, thìn, sửu, tỵ……thân, mùi, thìn.Để cậu có thể ghi nhớ cha cậu khống chế tốc độ kết ấn khá chậm rãi.
Sau khi kết xong ấn, hai tay cha cậu chắp lại .“tinh”Tiếng kêu vang lên chứng tỏ đã thành công.
Tiếp đến hai tay cha cậu lấy ra mấy chiếc phi tiêu, kẹp chúng ở các khe ngón tay.Ngay tức khắc trên phi tiêu sáng lên từng vòng sáng màu đỏ.
Nhằm vào một chiếc cây ở xa, cha cậu ném chúng đi.
Chỉ thấy trên đường bay đi những cái phi tiêu đột ngột bùng lên những ngọn lửa.
Khi hình thành lửa tốc độ của phi tiêu đột ngột tăng gấp mấy lần.Chỉ lóe cái liền bùng lên những tiếng nổ lớn ở phía xa.
Thân cây to cỡ người ôm xuất hiện gần chục lỗ thủng to lớn, từ những lỗ thủng lửa còn đang cháy không ngừng.Đứng bên ngoài mắt Cảnh liền sáng lên, Thật lợi hại.
Không ngờ chỉ là những cái phi tiêu bình thường, sau khi được phụ trợ lại có sức tán phá lớn như vậy, Rõ ràng không thua những thuật pháp khi cao thủ Dị nhân so đấu.- Cha thật lợi hại.
Thuật này gọi là gì vậy cha.- Ta gọi nó là “ phụ khí thuật”, nó thuộc hệ hỏa rất thích hợp với con.
Tuy vừa rồi ta khống chế lượng khí ở mức ngự nhân, nhưng cũng là ngự nhân cấp mười hai đó.
Con nhìn rõ rồi chứ.- Dạ con nhìn rỗ rồi.
Giờ con sẽ thửNói rồi, cậu liền đi ra phía trước, cha cậu thì đứng ở bên quan sát.Cậu tập trung tình thần, đầu tiên cậu kết ấn môn công pháp cha đã truyền cho mình.
Cậu đã rất thông thạo nên kết ấn rất nhanh, chỉ chừng năm, sáu giây đã thành ấn.
Cha cậu đứng bên cạnh gật đầu hài lòng, mới chưa được hai tháng cậu đã thành thạo môn công pháp mới.Nhưng ông thấy khá kỳ lạ, bình thường công pháp chỉ dùng khi tu luyện, không lẽ con ông định khoe thành tích.
Nhưng ông lắc đầu, chỉ yên lặng quan sát.Khoảng gần mười phút sau, chỉ thấy cậu mở mắt sau đó bắt đầu kết ấn “ phụ khí thuật”.
Lúc này cha cậu mới hiểu ra, thì ra cậu đề phòng việc lượng khí tích lũy của mình không đủ nên cố tình hấp thụ khí bên ngoài, sau khi đủ một vòng tuần hoàn thì ngay lập tức kết ấn thuật pháp.

Như vậy sẽ khiến khí ở môi trường cộng hưởng với khí trong cơ thể đảm bảo đủ cung cấp cho việc thi triển thuật.Ông lẩm bẩm :- Thông minh lắm, không ngờ con có thể nghĩ ra phương pháp này.
Nhưng để thực hiện cũng không dễ đâu.Quả thật phương pháp này không ít người nghĩ ra, nhưng để thực hiện thì độ khó rất lớn.
Yêu cầu phải có sự nhạy bén với khí và độ chính xác trong thời điểm kết hợp.
Thường thì phải đến cảnh giới Dị nhân thi triển được .Cậu từ từ kết từng ấn một, chậm rãi nhưng lưu loát và liền mạch.
Sau khi thực hiện xong ấn cuối cùng.
Cậu làm động tác hợp ấn.
Nhưng khi hợp hai tay lại không có âm thanh nào vang lên.Cậu ngẩn người, thử lấy ra một chiếc phi tiêu nhưng cầm mãi vẫn không thấy có ánh sáng lóe lên.
Thất bại rồi.
Cậu không từ bỏ, liên tiếp thử lại vài lần nhưng đều không được.Ở bên ngoài cha cậu cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Ông đã nhận ra ở những ấn cuối khí của cậu xuất hiện hiện tượng chập chờn, không lưu loát.
Có vẻ lượng khí vẫn là không đủ dẫn đến vòng tuần hoàn của khí bị ngắt quãng.
Vì vậy mà việc thi triển không thành công.Liên tục thử vài chục lần nhưng vẫn không thành công.
Cậu đã bắt đầu khá nản.
Đột nhiên lúc này cha cậu lên tiếng.- Có lẽ việc giao đấu vưà nãy khiến tinh thần và thể lực con không được sung mãn như trước.
Cha thấy con cần nghỉ ngơi sau đó lại tập lại.- Dạ con nghe lời cha.- Uh tốt lắm.
bây giờ con về thay trang phục đi sau đó đi theo cha, chúng ta đến nơi đấu giá.- Đến nơi đấu giá ? Đang thời điểm này chúng ta còn đi đấu giá ạ.
Không lẽ có vật gì quý giá hay sao.Cậu cũng không lạ gì những hội đấu giá như thế nào.
Ở kinh thành cậu cũng đi theo cha khá nhiều nhưng đa phần chỉ là tham gia để thêm hiểu biết.
Cha cậu cũng chỉ là giao lưu quan hệ chứ bình thường cũng hiêm skhi xuất hiện đồ vật gì khiến họ chú ý.
Thời điểm này đáng lẽ cha cậu phải rất bận rộn mới đúng, sao tự nhiên lại có hứng thú với một buổi đấu giá.- Con cứ đi theo ta thì sẽ hiểu.
Thay đồ xong ta đợi con ở trước phủ.- DạCậu liền mau chóng về thay trang phục.
Dù sao vừa nãy tập luyện nhiều nên quần áo toàn bụi và mồ hôi, không thể đi ra ngoài được.Một lúc sau, cậu theo cha đến khu đấu giá.
Đó là một kiến trúc khá lớn nằm ở gần trung tâm tòa thành.
Xung quanh là tường bao cao tới ba mét.
Cổng vào có hơn chục hộ vệ đứng gác.
Tọa lạc ở trung tâm là một tòa nhà lớn, cao phải hơn ba mươi mét.

Kiến trúc cổ kính, có vẻ đã được xây dựng cách đây khá lâu.Lúc này phía trước đang có rất nhiều người ra vào, có đủ các loại thế lực.
Xem ra buổi đấu giá hôm nay cũng không hề tầm thường.
Khi thấy đoàn người của cậu xuất hiện, một vị trung niên có vẻ là quản lý ở đây liền chạy ra đón.- Trần tộc trưởng, cuối cùng thì ngài cũng đến.
Tiểu nhân đợi ngài đã lâu.- Quản lý Long, khách sao rồi.
Trường tộc của bên ngài đã đến chưa.- Trưởng tộc đã đến từ lâu, đang đợi ngài.
Xin đi theo tiểu nhân.Nói rồi người trung niên liền dẫn đoàn của họ vào bên trong tòa nhà lớn nhất.
Đi qua nhiều tầng, cuối cùng người trung niên dẫn đoàn người họ Trần vào một gian phòng lớn ở tầng ba của khu đấu giá.
Từ đây có thể nhìn xuống toàn bộ khu đấu giá bên dưới.Đợi sẵn trong đó cũng có một đoàn người khác.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu liền tiến lên chào hỏi cha cậu.- Trần Thừa huynh, đã lâu không gặp.
Vẫn phong độ như xưa hahaha- Nguyễn Kim huynh, quá khen rồi.
Nhìn huynh mới càng ngày càng phong độ đó.Thì ra người đàn ông này chính là Nguyễn Kim, tôc trưởng đời này của họ Nguyễn.
Là một cao thủ đồng cấp với cha cậu.
Ông ta thấp hơn cha cậu hẳn một cái đầu, thân hình cũng không to lớn vạm vỡ như cha cậu.
mà mang nét nho sinh hơn.Cộng với vẻ mặt luôn mỉm cười.
Quả thật giống với một vị thầy dạy hơn là một trưởng tộc.
Nhưng đừng để vẻ ngoài lừa dối, ông ta cũng là một trong số ít người mà cha cậu kính nể.
Ngoài cảnh giới không hề kém cha cậu, ông ta còn là một người nổi tiếng mưu lược.Thì ra hôm nay mục đích đến đây của cha cậu là để gặp vị tộc trưởng họ Nguyễn, đến buổi đấu giá chỉ là phụ.- ‘‘Cảnh con, mau chào Kim thúc đi’’.
Cha cậu quay sang nói với cậu.- ‘’Cháu xin chào Kim thúc.’’ Cậu liền tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng khom người cúi chào.- Haha đây là Trần cảnh hiền điệt đó hả.
Quả nhiên là thiếu niên anh hùng.- Dạ thúc thúc quá khen.
Còn mong Kim thúc chỉ bảo nhiều.- Không có gì , không có gì.
Hoàng nhi, mau ra chào Thừa thúc và Cảnh đệ đi.Từ phía sau Nguyễn Kim một thanh niên tuổi chừng mười hai, mười ba bước ra.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi