THẦN CHỦ Ở RỂ

Chương 106

Mấy người này chỉ chỉ trỏ trỏ, đều nói những lời tàn nhẫn.

Người nhà họ Hồ có thể chọc được à?

Đây chính là nhà họ Hồ trong tứ đại gia tộc.

Ở một bên khác, chị Lan khóc lóc gọi điện thoại: “Hồ Xuyên, mẹ con bọn em sắp bị người ta đánh chết rồi này, anh còn không qua đây cho em.”

Nói chuyện điện thoại xong, chị Lan hung dữ nói: “Chồng của tôi lập tức đến đây, bây giờ cho dù các người có quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ thì cũng đã trễ rồi.”

“Có chuyện gì vậy mẹ Tiểu Bảo, là ai xem thường chị thế?”

Cô Châu, chủ nhiệm lớp của Dao Dao chạy tới, vội vàng nịnh nọt hỏi thăm.

Tiểu Bảo thở hổn hển nói: “Cô Châu, là cái con nhỏ tạp chủng Vương Nguyệt Dao này, ba của nó còn đánh mẹ em nữa.”

Nghe như vậy, cô Châu tức giận không có chỗ phát tiết, quay người chỉ vào Dao Dao rồi mắng chửi: “Cái đứa con hoang này, hai ngày nay không bị đánh nên ngứa da rồi có đúng không? Còn dám đánh người khác nữa chứ, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”

Dao Dao sợ sệt nói: “Cô Châu, là Tiểu Bảo và mẹ của cậu ấy đánh em mà, em không có đánh cậu ấy.”

“Em còn dám mạnh miệng?”

Cô Châu khoanh tay mắng chửi: “Cái đồ con hoang, có người nuôi mà không có người dạy, tôi không đuổi em ra khỏi đây là nhân từ lắm rồi, vậy mà còn không có giáo dục như thế, bắt nạt bạn nhỏ khác, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”

Vương Bác Thần nhíu mày.

Người phụ nữ này thân là giáo viên mà lại không biết phân biệt tốt xấu, đến trách oan Dao Dao.

Đúng là không xứng đáng để làm giáo viên.

Vương Bác Thần cố nén lửa giận: “Cô Châu, con gái của tôi bị con trai của cô ta đánh rồi bị cô ta đánh, chẳng lẽ tôi không thể đánh trả?”

Không ngờ là lời này lập tức chọc phải tổ ong vò vẻ.

“Tại sao Tiểu Bảo không đánh những người khác mà chỉ đánh nó, chắc chắn là do tạp chủng này đã gây chuyện với Tiểu Bảo trước, với lại con nít với nhau bị đánh một chút thì sẽ chết được à? Con cái nhà cậu quý giá chắc? Mẹ của Tiểu Bảo dạy dỗ nó, đây là vì muốn tốt cho nó.”

Cô Châu thẹn quá hóa giận, mắng người vô cùng khó nghe.

Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng thì phụ huynh xung quanh lại bắt đầu chỉ trỏ.

Có người tặc lưỡi nói: “Còn không phải là cô Châu muốn tốt cho trẻ nhỏ à, không phải chỉ là bị đánh một chút thôi à, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”

Có một người khác cười lạnh nói: “Loại phụ huynh không biết phân biệt đúng sai mà còn lý luận, sắp đến tết, chúng ta tặng quà cho cô Châu, chỉ có nhà của bọn họ là không tặng, không có lòng biết ơn gì hết.”

Còn có người lạnh lùng càng quá đáng hơn nữa: “Cái loại gia đình chỉ có một món quà nhỏ mà cũng không nỡ tặng, con cái không có giáo dục cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Có người làm chỗ dựa, cô Châu lại càng quá đáng hơn nữa, chanh chua nói: “Cậu là người ba hoang nào của cái đứa con hoang này vậy? Tôi làm giáo viên như thế nào, cậu quản được chắc? Chẳng trách cái đứa con hoang này không có giáo dục, hóa ra là do di truyền.”

Chát.

Đáp lại bà ta là một cái tát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi