THẦN CHỦ Ở RỂ

Chương 1100

Lạ đời nhất là, cô ta có điện thoại cũng không dùng, thường niên dùng bộ đàm.

“Được, mấy người không cần bứt dây động rừng, tôi lập tức chạy đến.”

Cổ Linh Linh ném Bao Chức lên thùng sau xe bán tải, hùng hùng hổ hổ chạy đến.

Đi vào mộ địa nhà họ Cổ không ai khác, chính là Vương Bác Thần và Ninh Danh.

Vương Bác Thần cũng không đến nhà họ Cổ ngay, mà là đến chỗ mộ phần tổ tiên nhà họ Cổ trước.

Mộ phần tổ tiên nhà họ Cổ chiếm lấy long khí núi Trường Bạch, bây giờ Phúc Long thành Nghiệt Long, nhà họ Cổ bắt đầu bị cắn trả rồi.

Nếu không thể hóa giải kịp thời, nhà họ Cổ sẽ cửa nát nhà tan.

“Rồng là thủ lĩnh của lân trùng, vua của hải tộc, kiệt ngạo bất tuân nhất, há có thể để người phàm khống chết. Nếu như chỉ là hấp thụ long khí nhất thời, cũng không ảnh hưởng. Mà nhà họ Cổ hấp thụ long khí núi Trường Bạch đến hơn sáu trăm năm, con rồng này há có thể chịu được?”

Vương Bác Thần nhìn long huyệt mộ phần tổ tiên nhà họ Cổ, lạnh lùng cười: “Huống chi long mạch núi Trường Bạch năm đó bị Mãn Thanh chiếm lấy, lập nên ba trăm năm cơ nghiệp, đã sức cùng lực kiệt, long linh đã sớm có oán khí, bây giờ phúc linh biến thành oán linh, nhà họ Cổ sớm muộn cũng có chuyện.”

Ninh Danh hỏi: “Thiên chủ, vậy nhà họ Cổ còn có lối thoát không? Chẳng lẽ nói nhà họ Cổ cũng chỉ còn đường chết thôi sao?”

Vương Bác Thần ngẩng đầu lên nhìn, bên trên phần mộ tổ tiên nhà họ Cổ đã ngưng tụ một lớp màu máu, đây chính là huyết sát, bây giờ đã mơ hồ thành hình.

Đây là long linh, đợi đến lúc huyết sát này ngưng tụ thành một cái đầu rồng, chính là ngày nhà họ Cổ diệt vọng.

“Lối thoát?”

Vương Bác Thần liếc mắt nhìn long linh màu máu đã thành hình, cười lạnh nói: “Vị tổ tiên nhà họ Cổ kia năm đó thủ đoạn quá ác độc, trực tiếp dùng Tỏa Long Thuật khóa long linh lại, trấn áp dưới phần mộ tổ tiên. Sáu trăm năm trấn áp, oán khí long linh phóng lên trời, nhà họ Cổ chịu sao nổi? Nếu như có người trấn áp ông hơn sáu trăm năm, ông cam tâm tình nguyện?”

Ninh Danh bất đắc dĩ lắc đầu, đáy mắt mơ hồ có chút mất mát.

Dù sao ông ta từng là võ hoàng mà nhà họ Cổ cung phụ, qua nhiều năm như vậy, Cổ Hách cũng không tệ với ông ta, đáng tiếc Thiên chủ đã xuất hiện, anh ta không có lựa chọn.

Vương Bác Thần lại thản nhiên nói: “Lối thoát không phải là không có, nhưng ông cảm thấy nhà họ Cổ tình nguyện bỏ xuống quyền thế bây giờ?”

Ninh Danh mở to miệng, cuối cùng một chữ cũng không nói thành lời, trầm mặc.

Nhà họ Cổ sao có thể tình nguyện bỏ qua quyền thế bây giờ.

Nhà họ Cổ bây giờ, chỉ cần lên thêm một bước nữa, có thể chạm đến vị trí kia, thất đại thế gia hợp lại, ngay cả quốc chủ cũng phải kiêng kỵ ba phần, không dám dễ dàng ra tay, dưới một người trên vạn người thật sự, sao có thể bỏ qua.

Nhưng mà lúc này một chiếc xe bán tải quân dụng ầm ầm ầm chạy đến, trên đầu xe còn lắp một cái loa lớn, giọng của Cổ Linh Linh từ loa truyền ra.

“Người to gan, can đảm xông vào mộ địa nhà họ Cổ ta, còn không đưa tay chịu trói!”

Khóe miệng Ninh Danh giật giật, thấp giọng nói: “Thiên chủ, đây là con gái thứ hai của Cổ Hách, tính cách như con trai, ngày thường múa kiếm múa gậy, nhà họ Cổ không ai có thể trị được.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi