THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1161

Ngắn ngủi 4 năm thì đột phá đến Siêu Phàm Cảnh!

Như này kêu chúng tôi sống thế nào?

Khương Lạc Trần mặt mày tò mò nói: “Như vậy thì kỳ lạ rồi, trước kia trên người cậu chỉ có sát khí ngút trời, bây giờ lại xuất hiện một cỗ chính khí hiên ngang, lẽ nào là do tâm thần vừa rồi của cậu dao động, kích phát một loại thần huyết khác trong cơ thể?”

“Huyết mạch thứ nhị tinh?”

Vương Bác Thần cảm nhận kỹ một chút, lại không cảm nhận được gì, không khỏi thất vọng nói: “Không có gì cả, bực bội. Năm đó khi tôi thức tỉnh dị huyết, trong cơ thể lôi âm ầm ầm, khí huyết cuồn cuộn, bây giờ không cảm nhận được gì cả. Chính khí lẫm liệt mà ông nói chắc chắn là khí vương bá trên người tôi, hổ thân của tôi rung lên, ông bị tôi chế phục. Bây giờ quỳ xuống nhận tôi làm chủ, dập đầu một cái trước tôi, tương lai không thiếu cơ duyên của ông.”

Khương Lạc Trần vỗ một cái vào gáy của Vương Bác Thần, mắng: “Cút, tôi là ông nội của cậu đấy, cậu sao không dập đầu trước tôi? Mau chóng biến, cái thằng cháu như cậu sớm muộn gì cũng bị trời đánh!”

Vương Bác Thần tức giận nói: “Khương Lạc Trần, ông đừng hối hận, mạng của ông còn là tôi cứu đó, lão già vong ân phụ nghĩa, đừng tưởng tôi không đánh ông.”

“Mẹ kiếp, chuyện chết tiệt hai ngày nay chưa làm xong, ông nội thì nhận không ít.”

Vương Bác Thần mắng mỏ rời đi, anh cũng chỉ chiếm chút tiện nghi ngoài miệng, thật sự không thể làm được gì Khương Lạc Trần.

Dù sao tính ra thì ông Khương thật sự là ông nội của anh.

Sau khi Vương Bác Thần rời đi, Khương Lạc Trần mới thầm thở phào, tình trạng vừa rồi của Vương Bác Thần rất không đúng, ông ta luôn lo lắng thằng nhóc này liệu có tẩu hỏa nhập ma không.

Vẫn may, khả năng tự kiểm soát của thằng nhóc này không tồi, tuy tâm trạng đè nén nhưng về tổng thể không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Chỉ là khổ cho thằng nhóc này, vốn đã trải qua bi thảm, bây giờ lại biết sự thật, đổi lại là người khác, tất nhiên không chịu nổi loại đả kích này.

Cho dù là Khương Lạc Trần ông ta cũng không chấp nhận nổi loại chuyện này.

Năm đó sư phụ mất tích, sau khi biết được một vài tin tức, ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, chìm đắm suốt 20 năm!

Điểm mà ông ta khâm phục thằng nhóc này nhất chính là bất luận trải qua bao nhiêu khó khăn dày vò, bất luận đối mặt với khó khăn tuyệt cảnh như nào, thằng nhóc này đều có thể kiên trì với mình.

Sự bền bỉ trên người thằng nhóc này mới là thứ quý giá nhất.

Vừa rồi ông ta rõ ràng cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của Vương Bác Thần. Nhưng sau đó trong mắt Vương Bác Thần trào ra một cỗ lửa giận, đó là lửa giận muốn đi tới tận cùng của mọi thứ.

“Thằng nhóc này… Haizz, khổ cho cậu rồi. Chỉ cần cậu không từ bỏ thì Khương Lạc Trần tôi cho dù bồi cả cái mạng già này vào, cũng đi cùng cậu tới cuối con đường này.”

Sau đó, Khương Lạc Trần lại tự lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này vậy mà có chút xem thường Khương Lạc Trần mình, đợi mình bạo phát sẽ dọa chết cái thằng cháu như cậu ta. Siêu Phàm Cảnh tu luyện 4 năm, bà nội nó chứ, thằng nhóc này còn là con người ư? Cho dù sư phụ của mình năm đó, cũng không khoa trương như vậy? Dị huyết của nhà họ Vương thật sự có hiệu quả tốt vậy ư? Mình sao không tin nhỉ? Thằng nhóc này chắc chắn có chuyện gì giấu mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi