THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1175

Chẳng trách mình nhiều năm như vậy mới đột phá Võ Hoàng nhị tinh, xem ra mình vẫn là quá thành thật.

Quả nhiên là người không thể giàu nếu không thêm thu nhập.

Nếu mình làm như vậy từ sớm, e rằng đã sớm trở thành Võ Hoàng ngũ tinh nhỉ?

Giết con trai của người ta còn bắt người ta hai tay dâng lên 480 nghìn tỷ, như này đi đâu nói lý?

Huống chi, còn có sản nghiệp của nhà họ Lâm ở cả Giang Nam Đạo!

Tính tổng cộng lại cũng sắp 600 nghìn tỷ rồi!

Đừng nói tới Lâm Chấn, Ninh Danh ông ta cũng cảm thấy rất ấm ức, cũng có chút ngại.

Ực ực.

Bao Chức nuốt nước bọt, nhà họ Bao bọn họ nói là dược thương đứng đầu của Giang Nam Đạo, nhưng tổng tài sản của gia tộc cũng không quá 1,5 triệu tỷ.

Mà nhà họ Lâm lại có thể bỏ ra 480 nghìn tỷ để bồi thường!

Đây là kích thước của cấp bậc gì?

Nhà họ Lâm rốt cuộc làm gì?

Làm gì mà kiếm tiền được vậy.

Còn nữa, truyền thừa 1000 năm là thật hay giả?

Anh ta sao nghe không hiểu gì cả?

Bao Chức cảm thấy mình giống như đi sai chỗ thế.

Theo anh ta biết, nhà họ Lâm tính ra cũng chỉ là gia tộc tuyến hai, sao lại như một con cự thú biển sâu thật sự?

Đù.

“Vương Bác Thần, cậu đừng ép tôi!!”

Lâm Chấn suýt nữa nôn ra máu.

“Ép ông thì như nào?”

Vương Bác Thần giơ tay đập ngã Lâm Chấn ra đất, một chân giẫm lên ngực của Lâm Chấn.

Nhìn xuống Lâm Chấn, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là lãi, nợ của chúng ta từ từ tính. Trở về nói với chủ của ông, nếu tôi đã là vật thí nghiệm, vậy tôi không có kiêng kỵ gì hết, cùng lắm cá chết lưới rách.”

“Tôi không biết các người muốn làm gì, tôi cũng không để tâm, cũng lười nghĩ. Nhưng nếu chọc ông đây, ông đây sẽ lật đổ ván cờ, xem các người còn chơi kiểu gì!”

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt của Lâm Chấn, mắng: “Đồ chó, thật sự nghĩ tôi không nổi giận sao? Giết con trai của ông, là cảnh cáo! Thật sự coi chuyện thi đấu y dược ở điện Huyền Hồ tôi không để ý sao? Những người trốn ở đằng sau tính toán rất đã đúng không? Coi bi thảm của người khác thành trò chơi để các người tiêu khiển đúng chứ? Sao sự việc rơi vào đầu của các người thì không cười nữa? Đồ rác rưởi, đây chỉ là lãi!”

Lâm Chấn bị Vương Bác Thần đánh cho mồm đầy máu, răng cũng rơi ra, máu trong miệng trào ra.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi