THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 135

“Thật sự không biết bà cụ với con trai cả quản lý gia đình như thế nào, bị người khác bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền, xem như là ngày hôm nay nhà họ Triệu hoàn toàn trở thành trò cười rồi.”

Những lời nói này giống như một cơn gió chui vào trong lỗ tai bà cụ Triệu.

Lúc đầu bà ta đã tỉnh dậy, nhưng mà khi nghe thấy những giọng nói bất mãn này, vừa tức đến nổi ngất đi.

“Tránh ra!”

Canh Phong gạt Triệu Long qua bên cạnh.

Triệu Long giống như người mất hồn, một câu cũng không dám nói.

Chuyện này là do ông ta tự mình làm, hợp đồng là do ông ta ký, sáu trăm tỷ cũng là do ông ta tận mắt thấy chuyển vào trong số tài khoản của mình.

Bây giờ ông ta có tư cách gì mà quản,

Trừ phi ông ta đồng ý trả sáu trăm tỷ lại cho Canh Phong.

Nhưng mà cũng phải xem xem Canh Phong có vui vẻ nhận lại không cái đã.

Gương mặt Triệu Long nóng rát, trông lòng vô cùng chua xót.

Ông ta bị người khác xem như khỉ mà đùa cợt, lại còn cảm kích người ta.

Từ đầu đến cuối, đây chính là một cái bẫy.

Nhưng mà bây giờ hối hận có lợi ích gì?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn chú hai được chôn vào mộ tổ.

Triệu Long cúi đầu, trong mắt toát ra hận thù và nham hiểm.

Ông ta cũng là một nhân vật có tiếng nói.

Nhưng mà bây giờ đã biến thành một trò cười.

Một trò cười vô cùng hài hước.

Tất cả mọi người đều xem ông ta như trò cười.

Chờ đó, các người chờ đó cho tôi.

Chờ tôi hoàn thành dự án thành phố mới.

Chờ nhà họ Triệu trở thành gia tộc nhất lưu, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.

Mối thù này, tôi nhất định sẽ báo.

Triệu Long âm thầm thề ở trong lòng.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Ông ta nuốt không trôi cục tức này.

“Tự mình gây nghiệt, không thể sống.”

Vương Bác Thần vẫn luôn không nói gì, lúc đi ngang qua Triệu Long và bà cụ Triệu thì lạnh lùng nói: “Do các người đã tạo nghiệt, đừng có trách người khác không xem các người như là con người.”

“Vương Bác Thần!”

Triệu Long tức giận, hai tay nắm chặt.

Tròng mắt đỏ hết cả lên.

Hận không thể xé xác Vương Bác Thần.

“Bớt kêu gào đi, đừng làm ồn đến linh hồn của ba tôi, coi chừng ông ấy đến đây tìm ông đòi lại công bằng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi