THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 232

“Cái này…”

Tư Lam bị Triệu Thanh Hà hỏi khó rồi, thật sự không biết trả lời thế nào.

Cũng không thể nói, Thần Chủ chính là chồng của cô đấy được?

Canh Phong mở to hai mắt, cười nói: “Triệu tổng, Thần Chủ ấy à, chính là anh minh thần võ, đẹp trai nhất thiên hạ, nói thế nào nhỉ, chính là đẹp trai giống như là ngài Vương.”

Triệu Thanh Hà giật mình, đột nhiên cười nói: “Canh tổng, ngài thật là hóm hỉnh, Bác Thần chỗ nào có thể so được với Thần Chủ chứ, bại hoại như anh ấy, cả ngày chỉ biết cùng với Dao Dao chọc tức tôi, công việc cũng không tìm, ham ăn lười làm, nói đến là tôi cả bụng tức.”

Canh Phong lúng túng ho một tiếng.

Bảo Thần chủ tìm việc làm, điều này …

Cũng phải có người dám để ngài ấy làm việc chứ.

Hơn nữa, tài sản của Thần chủ là số một thế giới, ngài ấy còn cần phải đi làm ư?

Tư Lam khóc không được mà cười cũng không xong, nhưng đây là chuyện nhà Thần chủ, mình cũng không dám nhiều chuyện.

“Thư ký Tư, Cao tổng, các người có thể nói về chuyện Bác Thần ở bộ đội không? Tôi còn chưa tìm hiểu kỹ qua anh ấy, anh ấy đỡ đạn cho Thần chủ, có phải….”

Triệu Thanh Hà không nói tiếp được nữa, khóe mắt đỏ hoe.

Bác Thần hẳn là vì muốn đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp nên đã đánh cược mạng sống của mình.

Mà anh đã tận dụng cơ hội này chỉ để tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng.

“Ờm, cái này…”

Canh Phong vội vàng nhìn Tư Lam, không biết nên nói gì.

Thần chủ có khi nào không phải là vào sinh ra tử chứ?

Có lần nào mà không phải dạo quanh cõi chết?

Có lần nào mà không phải bò về từ cõi chết chứ?

Chỉ trong bốn năm, từ một tiểu binh trở thành Thần chủ quyền uy chấn động thiên hạ, làm gì mà dễ vậy!

Tất cả chúng sinh chỉ nhìn thấy sự uy nghiêm của Thần chủ, nhưng chưa bao giờ biết Thần chủ đã hy sinh bao nhiêu.

Lần nào cũng là cược mạng sống của mình! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chỉ là những điều này không thể nói với Triệu Thanh Hà được.

Tất cả những nguy hiểm đều không được nói với Triệu Thanh Hà.

Thần chủ chỉ muốn gia đình ngài được sống một cuộc sống bình yên, một mình ngài gánh vác tất cả là được.

“Triệu tổng, lần đỡ đạn cho Thần chủ đó là ngoài ý muốn, trong lúc tập trận đã xảy ra tai nạn, thực ra, chúng tôi vẫn thường huấn luyện bình thường, ừm, có thể là nguy hiểm hơn so với lúc huấn luyện chút xíu thôi, giống như huấn luyện lính đặc chủng vậy.”

Canh Phong nói với đôi mắt ngấn lệ.

“Mọi người đang nói cái gì vậy?”

Lúc này, Vương Bác Thần bước vào, sững người

Bầu không khí này không đúng lắm, sao mọi người đều giống như mới khóc vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi