THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 275

Quản gia Hoàng vội vàng đuổi tới, trên quần vẫn còn vương vệt nước tiểu, ông ta vừa nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này đã vội vàng chạy tới, tức thì lửa giận bốc lên!!

Lam Minh Nguyệt vênh váo nói: “Nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi tao?”

Lam Minh Nguyệt biết chắc chắn quản gia Hoàng tới giúp mình. Hiện giờ, cô ta là diễn viên có tiềm lực nhất của Điện ảnh Ngô Thị, cho nên bọn họ đều phải cung phụng cô ta như bà cô tổ.

Cô ta chỉ về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, ré lên trách móc: “Đây chính là trợ lý tìm về cho tôi đấy à? Con mẹ nó! Các người có mắt không thế? Loại người này mà cũng làm trợ lý cho tôi được à?”

Mặt cô ta hằm hằm, nhìn về phía quản gia Hoàng, tức giận quát: “Quản gia Hoàng, tôi không hài lòng. Tôi cực kỳ không hài lòng. Các người tìm được cái loại gì thế này? Anh ta không những không biết tôi mà còn dám đánh tôi. Tôi dựa vào cái mặt này để kiếm cơm đấy. Anh ta đánh mặt tôi bị thương thì tôi còn quay phim thế nào được nữa? Lập tức cho người bắt hai đứa nó lại. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy chúng nó bị đánh gãy chân!”

Quản gia Hoàng giận run lên.

Đồ ngu này! Loại phụ nữ đần độn! Bà mẹ nó chứ! Não cô mọc ở ngực hết rồi à?

Người có thần thái như thế mà lại đi làm trợ lý cho đồ đần độn như cô hay sao?

Cô cũng không tự nhìn lại mình xem là cái thứ gì. Cô Triệu Thanh Hà còn xinh đẹp hơn cô gấp chục lần, còn khí chất hơn cô cả trăm lần. Vậy mà cô còn cho rằng cô ấy là trợ lý của cô?

Con mẹ nó đầu cô chứa toàn là phân hay sao!

Quản gia Hoàng chỉ muốn chửi rống lên thành tiếng, nhưng Thần chủ đang ở đây, ông ta không dám nổi giận, bèn vung tay tát Lam Minh Nguyệt, cả người run cầm cập: “Lập tức xin lỗi anh Vương và Sếp Triệu ngay!”

Lam Minh Nguyệt bưng mặt, bị đánh đến đần người.

Quản gia Hoàng mà đánh mình ư? Không phải ông ta đến chống lưng cho mình hay sao? Không phải ông ta đến giúp mình dạy dỗ hai đứa kia sao?

“Anh Vương, Sếp Triệu, thực xin lỗi hai người. Tôi không ngờ loại người này lại làm phiền tới hai người.”

Quản gia Hoàng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, quan trọng là ông ta nhìn thấy dấu vết tay đang hằn trên mặt của Triệu Thanh Hà.

Bỗng chốc cả người đều muốn bùng nổ!

Con Lam Minh Nguyệt đần độn, ngu ngốc này dám đánh Triệu Thanh Hà ư?

Đệch con mẹ cô!

Mẹ nhà cô! Có biết cô đã đánh ai không? Là vợ của Thần chủ đấy!

Mẹ nhà cô! Ai cho cô cái gan mà vênh váo như thế!

Ngay cả đến gia chủ gặp Triệu Thanh Hà cũng còn phải cung kính gọi là cô Triệu Thanh Hà, thế mà con hát như cô là cái thá gì mà dám vênh váo trước mặt Triệu Thanh Hà!

Ai cho cô dũng khí để mà vênh váo thế, ai cho cô cái gan để mà vênh váo thế hả!

Giọng Vương Bác Thần lạnh tanh: “Tôi rất không hài lòng!”

Nói xong, anh đưa Triệu Thanh Hà rời đi thẳng.

Quản gia Hoàng giật nảy mình, không dám giữ lại.

Nhưng rồi, ông ta quay người lại vung bạt tai lên mặt Lam Minh Nguyệt, nhấc một chân đạp vào bụng Lam Minh Nguyệt, gào lên: “Tổ cha nó! Thứ vứt đi này! Cô có mấy cái đầu mà dám đi đắc tội với bọn họ? Cô có biết bọn họ là ai không, cô có biết mình làm hỏng chuyện lớn nhà họ Ngô tôi rồi không? Có phải cô muốn chết không? Cô thấy mình nổi tiếng lắm rồi à? Cô thấy bản thân mình tài giỏi lắm rồi à? Mẹ nhà nó! Cô còn chẳng bằng đầu móng tay của Sếp Triệu người ta đâu. Mẹ nhà nó! Cô lấy đâu ra tự tin mà tưởng người ta là trợ lý của cô thế? Nói, ai cho cô dũng khí ra tay đánh sếp Triệu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi