THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 283

Triệu Thanh Hà gật đầu, lau nước mắt, tức giận nói: “Không biết ai lại thất đức như vậy? Cố tình nhắm vào công ty Hoa Nguyên của chúng ta. Em không hiểu nổi. công ty Hoa Nguyên chúng ta phát triển đàng hoàng mà. Rốt cuộc đã xúc phạm tới lợi ích của ai mà bọn họ một lòng muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thế này?”

Vương Bác Thần không nói gì, chuyện này chín mươi phần trăm là do Lý Kiệu sắp xếp.

Ông ta nhắm vào mình, muốn dùng thủ đoạn này ép chết mình.

Có điều, Lý Kiệu à, ông vẫn không đủ tư cách.

Cũng được, nếu ông đã ra tay vội vàng như vậy, tôi sẽ cho ông biết thế nào mới là nổi trận lôi đình thật sự!

Nhà họ Lý các người còn lại ba ngày!

Sau ba ngày, dù nhà họ Lý các người có quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối, tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho các người!

“Bác Thần, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Đúng lúc này, Lý Hoàng tìm tới, nhìn Vương Bác Thần với vẻ mặt phức tạp.

“Nói chuyện?”

Vương Bác Thần cười khẩy nói: “Nói chuyện nhà họ Lý các người chết như thế nào à? Vậy thì có thể tán gẫu một chút.”

Vẻ mặt Lý Hoàng chua xót, cổ họng khẽ giật, ngậm ngùi nói: “Bác biết, nhà họ Lý có lỗi với cháu, có lỗi với em gái. Đây là lỗi của nhà họ Lý. Nhưng bác hy vọng cháu có thể nói chuyện cùng bác một lát. Bác khác với người nhà họ Lý.”

Triệu Thanh Hà không nói gì, chuyện này cô không thể nhúng tay vào.

Cô đi ra ngoài, để cho Vương Bác Thần xử lý.

Vương Bác Thần cười dữ tợn nói: “Không giống nhau? Trong mắt tôi, người nhà họ Lý, đều đáng chết!”

Lý Hoàng gần như cầu xin: “Bác Thần, bác cầu xin cháu. Chúng ta nói chuyện hẳn hoi một lát đi. Bác thật sự không chịu nổi nữa rồi. Bao nhiêu năm qua, bác vẫn luôn dằn vặt. Bác biết bọn họ làm sai, nhưng bác quá yếu đuối, không dám cãi lại bọn họ, không dám chỉ ra lỗi sai lầm của họ. Nhưng bây giờ, bác không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lý bị hủy diệt được. Bác Thần, nể mặt mẹ cháu, cho bác một cơ hội đi, có được không?”

“Ông không xứng nhắc tới mẹ tôi!”

Lồng ngực Vương Bác Thần phập phồng kịch liệt, cắn răng nói: “Năm đó các người đối xử với mẹ tôi như thế nào? Sao lúc đó mấy người không nghĩ tới việc cho mẹ tôi một cơ hội, hả? Sao các người không buông tha cho mẹ tôi? Giờ biết sợ đã muộn rồi! Lý Hoàng, trở về nói ông già chết tiệt đó, nhà họ Lý không diệt, tôi thề không làm người! Nhà họ Lý các người, còn thời gian ba ngày để sống!”

“Xin lỗi cháu, bác xin lỗi cháu! Bác đáng chết, bác đáng chết. Năm đó, bác không bảo vệ tốt cho em gái. Bác nên chết từ lâu rồi mới phải.”

Phịch!

Lý Hoàng quỳ xuống!

Hung hăng tự tát mình một cái: “Mấy năm nay, ngày nào bác cũng dằn vặt. Tối nào bác cũng mơ thấy em gái. Cả người nó toàn là máu, khóc lóc hỏi bác, anh hai, vì sao anh không cứu em, anh hai, em đau quá, anh hai, anh là một người nhu nhược, anh đã nói anh phải bảo vệ em cơ mà, anh là người nhu nhược. Đúng vậy. Bác là một người nhu nhược. Bác là phế vật vô dụng, ngay cả em gái mình mà cũng không bảo vệ được. Bác Thần, cháu đánh bác đi! Bác không xứng làm bác của cháu, bác không xứng làm anh của mẹ cháu.”

Lý Hoàng quỳ trên mặt đất, hung hăng tự vả vào mặt mình, khóe miệng chảy cả máu vẫn không dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi