CHƯƠNG 322
Được, nếu ông không để tâm tới mẹ tôi, nếu ông đã coi mẹ tôi là nỗi nhục của nhà họ Lý, nếu ông đã không muốn đến trước mộ mẹ tôi ăn năn sám hối, vậy tôi hôm nay, chôn nhà họ Lý của ông!”
Vốn dĩ, nể mặt của mẹ tôi, tôi định cho nhà họ Lý các ông một con đường sống!
Bây giờ, là nhà họ Lý các ông tự tìm!
Nếu các ông không muốn nhận lỗi với mẹ tôi, không muốn ở trước mộ mẹ tôi ăn năn sám hối, vậy được, các ông đi chết đi! Xuống Âm Tào Địa Phủ, sám hối với mẹ tôi đi!!
Mẹ, hôm nay, con muốn diệt nhà họ Lý! Con cho bọn họ cơ hội rồi, bọn họ ngay cả nhận lỗi với mẹ cũng không chịu!!
Mẹ, con trai xin mẹ, đừng luân hồi chuyển thế, đợi con trai tiêu diệt nhà họ Lý, giết những người của nhà họ Vương đã sỉ nhục mẹ rồi mẹ hẵng đi đầu thai chuyển thế!
Mẹ, xin lỗi, kiếp này là con đã liên lụy mẹ.
“Thành, ông yên tâm, người của tôi đã đi bắt vợ và con trai của Vương Bác Thần rồi, cậu ta nếu dám tới, chắc chắn chết.”
Lão Cổ chắp tay sau tay, khinh thường nói.
Ông ta ở vùng tam giác vàng, cũng là một nhân vật số má, không tin không xử lý được một thằng oắt con hơn 20 tuổi.
Nói giết cả nhà cậu, không tha cho một ai.
Lý Kiệu cười nói: “Cảm ơn chú Cổ, chú ra mặt, tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó chết là cái chắc.”
“Không được sơ ý, Vương Bác Thần quen biết một vài người, nếu chúng ta quyết định ra tay thì buộc phải làm tới mức không một sai sót, không cho bên phía thần chủ cơ hội phản ứng.”
Lý Thành rất bình thản, ánh mắt lại vô cùng u ám: “Chỉ cần chúng ta ra tay đủ nhanh, đợi khi thần chủ phản ứng lại thì ván đã đóng thuyền, cả nhà Vương Bác Thần đã chết, thần chủ lẽ nào còn vì một người chết mà trách tội nhà họ Lý tôi chắc?”
Lão Cổ mỉm cười, trầm trầm nói: “Cho dù từng đỡ đạn cho thần chủ, tác dụng của nhà họ Lý các ông ở thành phố Hà Châu không phải là cái mà một Vương Bác Thần có thể so bì. Vương Bác Thần chết, lập tức tạo ra dư luận, trong tình thế tất yếu, thần chủ cũng sẽ không truy cứu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lý Kiệu cười lạnh nói: “Lần này lính đánh thuê có 100 người đến, chú Cổ chú dẫn 50 người, cộng thêm người tới từ phía võ đạo và người của nhà họ Lý chúng cháu, tổng cộng hơn 400 người. Tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó cho dù quen biết ít người thì có thể thế nào? Cậu ta dám tới, sẽ chỉ có một con đường chết. Cậu ta không đến, cả nhà cũng phải chết.”
Ba người nhìn nhau mỉm cười.
Nhìn khắp Hà Châu, ngoài thần chủ ra, thế lực của nhà họ Lý hiện nay, ai có thể địch lại?
Thành phố Hà Châu này, vẫn là thiên hạ của nhà họ Lý bọn họ!
Nhà họ Lý bọn họ vẫn là bá chủ của Hà Châu!!
Cùng lúc đó.
Chiến trường phía Tây.
“Chiến thần Chấn Thiên, giá của các anh quá cao rồi, một vạn tù binh, không đáng 9000 tỷ. Đừng quên, phía chúng tôi cũng có tù binh của các anh. 300 tỷ đủ rồi, đừng quá tham lam.”
Một người đàn ông da trắng mặc áo giáp, nhíu mày nói.
“Hôm nay là ngày mấy?”