THẦN CHỦ Ở RỂ

 

CHƯƠNG 359

“Bớt làm mất mặt đi, mau cút khỏi đây, trở về làm cậu cả nhà họ Chu, cũng không kém thằng ngốc nhà họ Chu là bao.”..

Miyamoto Ichiro nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, kinh hãi liếc mắt nhìn hướng Vương Bác Thần rời đi, mang theo đám người Chu Đình, chán nản rời đi.

Vương Bác Thần không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, những thứ anh học quá nhiều, nào là thư pháp, y học, phong thuỷ âm dương, v.v, đều là đỉnh cao ở trên đời, chẳng qua anh không thèm khoe khoang thôi .

“Anh là…Vương Bác Thần?”

Vương Bác Thần quay đầu lại, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, vóc người mảnh mai, mặc một chiếc váy hồng phấn đang nhìn anh.

“Cô là?”

Vương Bác Thần cau mày, cảm thấy có chút quen thuộc.

“Đúng là cậu rồi, tớ là Dạ Anh Thư, cậu quên rồi sao?”

Người phụ nữ quở trách nói: “Hồi cấp ba, Dạ Anh Thư tớ học lớp 1, luôn đứng đầu khối và là hoa khôi của trường cấp 3 chúng ta nữa, nhớ ra chưa.”

“À, là cậu à.”

Vương Bác Thần hơi xấu hổ, lúc này anh mới nhớ ra Dạ Anh Thư là ai.

Thời trung học, Dạ Anh Thư luôn là người đứng đầu trong lớp khoa học xã hội, và điều quan trọng nhất là cô ấy rất xinh đẹp khiến nhiều học sinh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Đứng đầu khối thì cũng thôi đi, nhưng đứng đầu khối lại cộng thêm danh hiệu hoa khôi học đường, vậy thì không đơn giản rồi.

Mà Dạ Anh Thư là một cô gái đặc biệt có cả hai trong một!!

Điều quan trọng nhất là cấp 3 năm ấy Dạ Anh Thư khi đó vẫn còn rất ngông, cô từng ở trên bục lãnh thưởng, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường nói rằng: “Có Dạ Anh Thư em ở đây, người khác đừng hòng lấy được danh hiệu nhất khối, à, cả danh hiệu hoa khôi nữa, các bạn nữ khác cũng đừng hòng.”

Lời nói của Dạ Anh Thư vẫn xéo xắt như xưa: “Vẫn chưa nhớ ra tớ là ai ư? Có hơi quá đáng rồi nha.”.

Vương Bác Thần cười nói: “Làm sao có thể, cậu là truyền kỳ của trường cấp 3 chúng ta mà, sao cậu lại ở chỗ đây?”

“Những dịp như thế này tớ nhất định phải đến chứ, không đến thì làm sao kiếm được tiền?”

Dạ Anh Thư cười thần bí, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang, tựa vào trên bàn, nói: “Phiền phức tới tìm cậu rồi kìa.”.

“Hả?’

Vương Bác Thần ngơ người.

Dạ Anh Thư liếm môi thì thầm: “Chu Lam Lam là bạn thân của tớ.”

Vương Bác Thần cau mày nhìn cô.

Dạ Anh Thư đột nhiên không để tâm đến hình tượng, phì cười: “Doạ cậu à, nhưng Chu Lam Lam quả thực là bạn thân nhất của tớ, cô ấy cũng không định buông tha cho cậu đâu.”.

Dạ Anh Thư sắc mặt kỳ quái nói: “Cậu nói xem, nếu tớ hãm hại cậu, thì tớ có thể thành công không?”

“Cậu có thể thử.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi