THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 367

Miyamoto Ichiro rất khó xử, nhưng đã bị Tôn Liễu kéo đi rồi.

Vương Bác Thần trước giờ rất lười so đo với loại người như Tôn Liễu, sư tử sao lại đi so đo với kiến muỗi được.

Đến sảnh đấu giá, Vương Bác Thần tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc này Tôn Liễu đang trưng bày “Lam Đình Tập Tự” trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười nói: “Bức tự này, là tác phẩm mới của đại sư Miyamoto, hành thư hàng đầu chân chính, đây là bảo bối áp đáy, mọi người xem đi, giá khởi điểm chín tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 300 triệu.”

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Tôi chưa đồng ý, mà cô cũng dám bán chữ của tôi?”

Ai vậy, ai dám làm loạn ở đây?

Không biết mọi người ở đây, đều là người có tiếng sao?

Tìm chết à?

Rất nhiều người cau mày, men theo âm thanh nhìn qua.

Nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Cậu nhóc, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy, cậu biết hôm nay ở đây toàn là những ai không? Chỉ tùy tiện một người cũng đã có thể giẫm chết cậu rồi. Thấy cậu còn trẻ không hiểu chuyện, mau cút ra ngoài đi, đây không phải nơi cậu có thể đến đâu.”

Một đạo diễn trung niên quát mắng, ông ta có địa vị rất cao trong làng giải trí, đã quay không ít bộ phim bom tấn. Kẹp điếu thuốc trên tay, đội mũ, trên mặt có đốm trắng, chính là đạo diễn nổi tiếng nước R, Bạch Liên Thành.

Tôn Liễu trên sân khấu chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Người này là một tên bịp bợm, hồi nãy suýt đã gạt đại sư Miyamoto, cũng may nhờ tôi phát hiện, nếu không đại sư Miyamoto đã bị đã bị anh ta lừa lấy đi bức “Lam Đình Tập Tự” đỉnh cao này rồi.”

Tôn Liễu khẽ dừng một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ nói dối táo tợn như vậy, hồi nãy tôi đã cho anh ta một cơ hội để anh ta rời đi, không ngờ anh ta còn không biết tốt xấu, được nước làm tới, đi theo vào. Chúng ta không thể khoan dung tên bịp bợm này, quyết không thể tha cho anh ta.”

Lời nói của Tôn Liễu ngay lập tức làm dấy lên không ít sự hưởng ứng.

Đây là nơi lui tới của các đại gia, một tên nhóc nghèo nàn vào đây là sao chứ?

Giới của chúng tôi là nơi cậu có thể vào được sao?

Cậu ăn mặc tồi tàn như vậy, ngồi với chúng tôi, mẹ nó cậu đang làm nhục bọn tôi sao?

Một tên nghèo hạ lưu như cậu, ai cho cậu tham gia vào giới của chúng tôi?

Thứ không biết trời cao đất dày, thứ sâu mọt dưới đáy xã hội, nhìn thấy là khiến người ta buồn nôn.

“Còn có chuyện như vậy à?”

Có người cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngay cả đại sư Miyamoto mà cũng dám gạt? Lá gan thật lớn.”

Lại có người khác mắng: “Nhân viên bảo vệ đâu? Bắt lại đi, ném cho đồn cảnh sát, đúng là làm hỏng tâm trạng của mọi người mà.”

Một đám tiểu thịt tươi mỉa mai nói: “Thứ chó từ nơi nào tới vậy, mù rồi sao? Nơi giải trí của nhiều lão đại tiền bối như vậy mà anh cũng dám tới ư? Ăn mặc như ăn xin vậy, anh đến làm chúng tôi buồn nôn sao?”

Một nhóm người chế nhạo mỉa mai.

Bạch Liên Thành xua tay nói: “Mọi người không cần phá hỏng tâm trạng vì thứ như vậy. Nhóc con, cậu không có giáo dưỡng, không biết lễ phép, nhưng tôi là người nói lý, tôi không thể để cậu chết mà không hiểu tại sao được. Cậu nói bức tự này là của cậu ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi