THẦN CHỦ Ở RỂ

Rất nhiều chuyện trước đây, từng cảnh từng cảnh lần lượt hiện lên trong đầu, bà ta nhớ đến năm đó khi đứa con thứ hai đón mình đến đây, nhớ lại cảnh tượng đem Triệu Thanh Hà đang mang thai diễu hành thị chúng, lại nhớ đến chuyện để mặc Triệu Hồng xúi giục Triệu Phương hành hạ Dao Dao.

Nếu như, nếu như mình không bất công như vậy, đối xử với cả nhà con trai thứ tốt hơn một chút!

Sẽ không có kết quả như thế này!

Đây chính là nhân quả luân hồi sao?

Đây chính là báo ứng của ông trời sao?

Đây chính là sự trừng phạt của ông trời với sự bất công của mình sao?

Giây phút này, đột nhiên bà ta có một chút hận chính bản thân mình, cảm thấy mình thật ác độc, vô cùng hận mình!

Tại sao lại phải bất công như vậy? Tại sao phải không hợp tình hợp lý như vậy? Tại sao lại càn quấy như vậy? Tại sao phải…

Đủ thứ suy nghĩ, không ngừng xuất hiện, hành hạ khiến bà ta sống không bằng chết, cuối cùng ngất đi.

Bà ta không khỏi nhớ đến một câu trong “Đào Am Mộng Ức Tự”: Tất cả tội ác đều sẽ gặp quả báo.

Đây, chính là bán ứng, chính là báo ứng của nhà họ Triệu, là báo ứng của bà ta!!

“Tôi không phục, tôi không phục!!”

Khuôn mặt Triệu Hồng đột nhiên trở nên hung ác, gào lên thảm thiết giống như ma quỷ: “Vương Bác Thần, cái tên ác ma này, cái đồ lừa đảo, kẻ giết người này! Anh cố ý dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ép chúng tôi, anh cố ý, anh thấy chúng tôi sống tốt nên ngứa mắt! Cái đồ tiểu nhân nhà anh, anh cố ý để chúng tôi ra tay, cố ý che giấu thân phận của mình, chính là vì ngày hôm nay! Anh rất vui đúng không, anh rất cao hứng đúng không!! Vương Bác Thần, cuối cùng anh cũng được như ý nguyện rồi, cái đồ tiểu nhân hèn hạ này, anh đúng là không biết xấu hổ!”

“Lừa đảo? Các người xứng sao?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc như kiếm, đến sát để nhìn Triệu Hồng, giọng nói đột nhiên nâng cao lên, khàn giọng nói: “Tôi, chưa từng che giấu thân phận của mình, từ đầu, tôi đã nói với các người, là các người không tin!”

“Đến bước đường ngày hôm nay, đơn thuần là do các người gây tội thì phải chịu tội, tội ác của mấy người, tội mà mấy người phạm phải, ông trời không báo ứng thì để tôi đến báo ứng!”

“Anh sẽ không được chết một cách tốt đẹp, Vương Bác Thần, anh không được chết tốt!!”

Triệu Hồng đã điên rồi, cô ta ôm đầu, đau khổ quỳ trên mặt đất, tiếng chửi rủa ngày càng nhỏ, tiếp theo là một tiếng hét tuyệt vọng đau đớn đến vặn vẹo.

“AAAA….”

Cô ta đau đớn lăn qua lăn lại khắp sàn nhà, đau đớn không ngừng đập đầu xuống đất, cô ta bắt đầu xé rách quần áo của mình, cắn tay mình, cắn đến mức chảy máu nhưng vẫn không dừng lại.

“Đây, chính là báo ứng của cô.”

Vương Bác Thần không nhìn cô ta nữa, đây chính là hình phạt của anh với Triệu Hồng.

Lúc đó, Triệu Hồng khiến Triệu Phương suýt nữa bị ngược đãi đến chết, bây giờ, Vương Bác Thần trả lại cho cô ta.

Buổi sáng, Vương Bác Thần đã dùng kim châm cứu, châm vào huyệt não của cô ta, cả đời này, cô ta đều sẽ như bây giờ, vô cùng đau khổ, ngay cả chết cũng thành một hi vọng xa vời!

Ánh mắt của Vương Bác Thần rơi trên người Triệu Long.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi