CHƯƠNG 478
Muốn được nổi tiếng đến điên rồi!
Ngay cả mạng cũng không cần.
“Thứ ngu xuẩn, ngu thì chết, không đáng để thương hại, không cần để ý tới cậu ta.”
Rất nhiều người đều coi nó như một trò đùa.
Thật ra với họ mà nói, đây chính là một trò đùa.
“Thằng lưu manh kia, tao thấy mày đang muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi đấy! Dám làm loạn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Chu, mày không có não hả?”
“Còn vác theo đao? Bị thần kinh sao?”
“Chàng thanh niên, tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin lỗi ông cụ Chu, tự chặt đứt một cánh tay để tạ lỗi, có như vậy mới giữ được tính mạng.”
Những người ngồi ở mấy bàn trước cửa mắng nhiếc tới tấp, cười khẩy không ngừng.
Mặc dù họ không đủ tư cách tiếp cận bàn của Chu Chính Thắng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác ưu việt và vinh dự. Dù sao bọn họ còn được ngồi vào bàn, tốt hơn rất nhiều so với những người ngoài kia.
Ông chủ than đá đang muốn thể hiện bản thân với Chu Chính Thắng một phen, nhưng khổ nổi không tìm được cơ hội.
Khi nhìn thấy Vương Bác Thần, ông ta mừng rỡ trong lòng. Trước mắt chính là cơ hội, ông trời giúp mình rồi!
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức đứng dậy, cả người toát lên mùi vị nhà giàu mới nổi, ra oai chỉ thẳng vào mặt Vương Bác Thần, mắng: “Thằng nhóc kia, mày muốn chết sao, ai cho mày lá gan đến đây làm loạn vậy hả? Vừa nãy có nghe bọn tao nói gì không? Lập tức quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ông cụ Chu rồi tự chặt đứt một cánh tay, bọn tao sẽ giữ lại mạng chó cho mày!”
“Mày biết không? Cho dù tổ tiên của mày có tới cũng không đủ tư cách quỳ lạy ông cụ Chu. Hôm nay mày được quỳ đó là phúc đức tổ tiên mười tám đời của mày để lại. Mày tự chặt đứt một cánh tay là đang tích âm đức cho tổ tiên mày đấy.”
Vương Bác Thần cũng không thèm nhìn ông ta một cái, chỉ hờ hững nói: “Miệng thối quá.”
Chát.
Trần Ứng Long vung tay tát vào mặt ông chủ than đá một bạt tai khiến ông ta quay tròn như con quay rồi ngã phịch xuống đất.
“Tướng chủ nói, miệng ông thối quá, dám phun phân vào tướng chủ, đáng giết!”
Ầm!
Cảnh tượng này giống như tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người!
Quá ngạo mạn!
Sao anh ta lại dám đánh người và ăn nói ngông cuồng trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Chu?
Thằng điên này từ đâu tới, thật sự không sợ chết sao?
Những người ngồi bên cạnh đều sửng sốt, bọn họ hiếm khi thấy một thanh niên ngạo mạn như vậy.
Lúc này, một vài người nhà họ Chu ăn mặc sang trọng đi tới, ai cũng mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn.
Cũng chẳng thèm nhìn ông chủ than bị đánh, chỉ vào mặt Vương Bác Thần nói: “Này thằng kia, gan lớn đấy, dám đánh người trong tiệc mừng thọ của ông nội tao. Nói đi, mày muốn chết thế nào?”
Một người khác nóng nảy nói: “Anh Phúc Vinh, sao phải nhiều lời với tên hạ đẳng này làm gì? Đó chỉ sỉ nhục thân phận của chúng ta thôi. Cứ trực tiếp cho người lôi xuống đánh chết là được.”