THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 543

Ha ha, nhà họ Vương!

Nhà họ Vương!!!

Lửa giận ngập tràn, hóa thành tiếng rống giận không lời!

Trong lòng rít gào căm phẫn, như thể một con rồng giận dữ!

Một vài lần, anh chỉ khiển trách Kim Nguyên, không giết ông ta! Ngay cả khi Vương Vân sỉ nhục anh, bản thân cũng chỉ đánh cô ta một bạt tai, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, cảnh cáo bọn họ, đừng tới trêu chọc mình!!

Tôi, đối với các người thủ hạ lưu tình, các người lại có thể độc ác như vậy, có thể quyết tuyệt như vậy!!!

Các người, còn không bằng heo chó!!!

Vương Hạo, ông không thể tha cho tôi sao?!! Ông luôn hy vọng tôi chết đi sao?!! Ông cứ muốn tra tấn tôi như vậy sao?!!

Vương Hạo, năm đó người sai là ông!! Là ông lừa mẹ tôi!!

Vương Hạo, mẹ con tôi đã rời khỏi thủ đô, đã không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Vương, ông vẫn muốn hùng hổ dọa người như vậy, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?!!

Vương Hạo!! Từ nay về sau, tôi Vương Bác Thần, sẽ không bao giờ nhận ông là cha nữa!!

Vương Hạo!!! Từ nay về sau, giữa chúng ta, chỉ còn lại hận thù!!!

Không chết không thôi!!

Vương Bác Thần nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, đau đớn không nguôi, cũng chẳng thể bằng nỗi đau đớn trong lòng này!

“Thần chủ, xin ngài tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi. Tôi bị Kim Nguyên lừa, xin ngài tha cho tôi.”

Bà cụ Triệu đã đập vỡ cả đầu,bà rất hối hận, tại sao trước đó không đối xử tốt với Triệu Thanh Hà và Dao Dao một chút, cho dù chỉ là một chút thôi, bà ta cũng có lý do để yêu cầu Vương Bác Thần giúp nhà họ Triệu.

Bà ta rất hối hận, tại sao khi nhà họ Hồ tặng biệt thự cho Triệu Thanh Hà, không thay đổi thái độ với Triệu Thanh Hà.

Bà ta rất hối hận, tại sao sau khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà tổ chức hôn lễ, còn mê muội, không cẩn thận nghĩ đến mối liên hệ trong đó.

Ngày cả vừa nãy, khi Vương Bác Thần còn chưa tới, trong lòng bà ta còn đầy oán trách, cho rằng đều là vì Vương Bác Thần giấu giếm thân phận mà thành!

Nhưng hiện tại, bà ta thật sự hối hận, bà ta nhớ lại trước đó Vương Bác Thần nói anh là thống đốc, bà ta lại không tin.

Bà ta nhớ lại rất nhiều việc trước đây, mới đột nhiên phát hiện, Vương Bác Thần chưa từng giấu giếm thân phận của anh, là chính mình quá mê muội, chưa bao giờ từng tin tưởng.

Bà ta còn nghĩ, Vương Bác Thần sẽ không biết chân tướng năm đó, sẽ không giết bà ta.

Nhưng khi giờ khắc này sắp đến, bà ta phát hiện, bản thân mình cực kỳ ngu xuẩn!

Vương Bác Thần muốn điều tra chuyện năm đó thì quá đơn giản, chỉ là do trước đó anh không chú ý mà thôi.

“Tôi đã cho bà rất nhiều cơ hội, đã cho nhà họ Triệu rất nhiều cơ hội!!!”

“Tôi nể mặt bà là bà của Thanh Hà, nhà họ Triệu là nhà mẹ đẻ của Thanh Hà, luôn cho các người cơ hội, cho các người cơ hội tỉnh ngộ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi