THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 704

Đám người Bắc Vinh Long cũng không nói chuyện.

Bọn họ đang đợi kết quả.

Đối với một bộ phận người mà nói, nhà họ Vương hôm nay xử lý chuyện này thế nào, liên quan tới việc bọn họ sau này có tiếp tục lựa chọn nhà họ Vương hay không.

Vì vậy cách xử lý của nhà họ Vương đối với chuyện này sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển về sau của nhà họ Vương. Đến loại tầng thứ của gia tộc hàng đầu như nhà họ Vương, mỗi một lựa chọn đều sẽ nảy sinh ảnh hưởng quan trọng đối với sự phát triển về sau.

Những người ở đây, không thiếu người thông minh, trong đó còn có người thông minh trong những người thông minh.

“Bây giờ thì xem ông cụ Vương xử lý như nào, nếu nghị lực của ông cụ Vương đủ lớn, hôm nay gi3t chết Vương Bác Thần tại đây, vậy thì danh tiếng của nhà họ Vương không tụt còn tăng. Đây là thượng sách.”

“Trung sách là ông cụ Vương trực tiếp thả Vương Bác Thần rời đi, thể hiện sự nhân từ và khoan dung của nhà họ Vương.”

Có người thầm phân tích với người bên cạnh.

“Vậy hạ sách thì sao?”

Một người khác thấp giọng hỏi.

Đối thoại của hai người cũng thu hút sự tò mò của một số người, đều đang vểnh tai lắng nghe.

“Hạ sách chính là quấn lấy Vương Bác Thần, bây giờ chỉ cần ba con Vương Bác Thần ở nhà họ Vương thêm một phút, đối với nhà họ Vương mà nói rất bất lợi. Đặc biệt là đấu võ mồm với Vương Bác Thần, chỉ sẽ khiến nhà họ Vương miệng lộ vẻ miệng cọp gan thỏ.”

“Vậy đương nhiên là chọn thượng sách rồi, với thực lực của nhà họ Vương, thêm một vị chiến thần tuy là trợ lực rất lớn, nhưng không có cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.”

Mấy người nhỏ tiếng cười nói, theo bọn họ thấy, ông cụ Vương tuyệt đối sẽ không tha cho Vương Bác Thần.

Người đó lại lắc đầu, nói: “Ông cụ Vương sẽ chọn hạ sách, chọn thượng sách nghị lực của ông ta không đủ, hơn nữa còn có chiến thần Quốc Trụ ở đây, ông ta ném chuột sợ vỡ bình, không dám. Chọn trung sách tuy ông cụ Vương thường làm từ thiện, nhưng không có sự độ lượng lớn như vậy. Nếu lão chiến thần của nhà họ Vương ở đây, thượng sách và trung sách đều không là vấn đề. Nhưng ông cụ Vương chỉ sẽ chọn hạ sách.”

Có người không tin, ngay cả Bắc Vinh Long cũng không dám tin.

Cùng lúc này, Vương Kinh Hồng mở miệng, lạnh nhạt nói: “Vương Bác Thần, tôi có thể cho cậu quay về nhà họ Vương, đã là sự ban ân lớn nhất, ở trước mặt nhiều người như vậy, người làm ông nội như tôi đã rất hạ mình rồi, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt không biết tốt xấu.”

“Nhà họ Vương thừa nhận cậu, cậu không đội ơn cũng thôi đi, còn dám nói năng vớ vẩn, trong mắt không có trưởng bối, tôi cho cậu một cơ hội quỳ xuống nhận sai, bỏ lỡ cơ hội này, cậu và con gái của cậu sau này chỉ có thể là con hoang.”

“Trưởng bối? Ông nội?”

Vương Bác Thần ngửa lên trời cười lớn một tiếng, trong âm thanh tràn ngập sự thê lương, tràn ngập sự mỉa mai, tràn ngập sự khinh thường, bỗng nhiên tức giận nói: “Vương Kinh Hồng, hôm nay ông đây đập tan cái nhà họ Vương hào môn quý tộc rắm chó này của các người! Sự cao quý mà các người luôn kiêu ngạo, ở trong mắt ông đây, không bằng cứt chó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi