THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 713

“Kinh Hồng, người của tôi cũng tới rồi, ông nói một câu là được.”

Mười mấy vị tướng quân cấp bậc khác nhau từ trên chiến xe bước xuống, tất cả tập trung ở bên cạnh Vương Kinh Hồng!

Những người này, có một số người là người từng được Vương lão chiến thần chỉ điểm, có một số người là con cháu của bộ hạ của Vương lão chiến thần, cũng có một số người từng làm lính dưới trướng Vương lão chiến thần.”

Bây giờ, bọn họ đều xuất hiện rồi, đứng ở đằng sau Vương Kinh Hồng, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, giống như một đám hổ mạnh sói đói, hận không thể cắn xé Vương Bác Thần!

“Tiểu súc sinh, còn không mau thả Vương Hạo!”

“Nếu anh Hạo thiếu một sợi lông, cậu và con gái của cậu đều không sống được!”

“Tiểu tạp chủng, cậu đang tìm chết!”

“Mẹ kiếp, một đứa con riêng, cũng dám ngang ngược như vậy!”

Nhất thời, Vương Bác Thần trở thành tầm ngắm của mọi người.

Hai chân của Bạch Liên Thành mềm nhũn, ông ta và Tôn Đào đỡ lấy nhau.

Ngô Mai Mai bị dọa cho mặt mày trắng bệch, tuyệt vọng nhìn sang Trần Tiểu Băng, bạn thân của cô ta hôm nay bị Vương Bác Thần hại chết rồi!

Nhưng Vương Bác Thần lại không thèm liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nhìn Vương Hạo, hờ hững nói: “Không ngờ, người tiễn đưa tiễn ông vẫn khá đông.”

Hồ Quốc Trụ tức giận quát: “Hồ Võ, Bao Chiến, Trần Trung, Lưu Niên, các người muôn làm gì? Tạo phản sao?”

Đại tướng quân cấp 5 sao Hồ Võ bình tĩnh nói: “Chiến thần Quốc Trụ, chuyện này ngày hôm nay, ông không quản được chúng tôi.”

Lưu Niên nói kiểu kỳ quái: “Chiến thần Quốc Trụ, chúng tôi mặc kệ ông và đứa con riêng Vương Bác Thần này có quan hệ gì, nhưng hôm nay, cậu ta ông không bảo vệ được.”

“Chiến thần Quốc Trụ, Vương Bác Thần nghiệp chướng rất nặng, ông vẫn là đừng tốn tâm tư nữa. Cậu ta dám ra tay với nhà họ Vương, dám đánh tan tấm biển của Vương lão chiến thần, đây là sự khiêu khích đối với tất cả chúng tôi. Ông không quản được.”

Hồ Võ, Lưu Niên, Bao Chiến và Trần Trung là thành viên quan trọng trong Binh bộ, là tồn tại tay nắm binh quyền.

Có quan hệ phức tạp với nhà họ Vương, còn có lợi ích dính tới hào môn.

Tuy Hồ Quốc Trụ là chiến thần, nhưng những người này liên hợp lại ông ta cũng đau đầu, nếu giết hết còn đơn giản, nhưng những người này không thể giết!

Hồ Quốc Trụ tức quá hóa cười, nói: “Các người từng nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy chưa? Các người chưa từng nghĩ, ngộ nhỡ người mà các người muốn đối đầu, các người không đối phó nổi hay sao? Các người là đang tìm chết!!”

“Chỉ bằng cậu ta sao? Bọn họ không đối phó nổi ư?”

Đại tướng quân cấp năm sao Hồ Võ cười rất tùy tiện: “Chiến thần Quốc Trụ, tôi biết Vương Bác Thần sở hữu thực lực cấp bậc chiến thần, tôi cũng biết ông bảo vệ cậu ta, chẳng qua chỉ là để nước R phái ra một vị chiến thần tới nữa mà thôi. Nhưng rất xin lỗi, ai cũng có thể biết đứa con riêng Vương Bác Thần này không được rồi. Hôm nay cậu ta không chỉ giẫm lên mặt mũi của nhà họ Vương, mà là mặt mũi của tất cả chúng tôi.”

Bao Chiến nói: “Chiến thần Quốc Trụ, vẫn là đừng nhúng tay vào, chúng tôi buộc phải giết Vương Bác Thần, Vương lão chiến thần không thể sỉ nhục.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi