THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 751

“Hôm nay mẹ tôi vào cửa Nhà họ Trần các người là vinh dự cho Nhà họ Trần. Nếu còn không khách sáo với mẹ của tôi, đến lúc đó đừng quỳ xuống cầu xin mẹ tôi!”

“Mẹ nó, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng!”

Trần Yên Nhiên có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng những lời mà cô ta nói lại cực kỳ bẩn thỉu. Cô ta che mặt chỉ vào Vương Bác Thần, mắng như một người đàn bà chanh chua: “Mẹ nó, anh là thứ gì mà dám nói xằng nói bậy trước mặt Nhà họ Trần bọn tôi cơ chứ! Mấy người toàn là lũ nghèo khổ, ai mà không biết mấy người chạy đến đây ăn uống chùa cơ chứ? Bậc bề trên?”

Trần Yên Nhiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt ghê tởm như đang nhìn một bãi phân, mắng: “Một đám nghèo khổ, không biết xấu hổ bỏ trốn theo người khác, không nhìn lại dáng vẻ vẻ ngu ngốc của mình à mà dám nhận là bậc bề trên của Trần Yên Nhiên tôi? Lúc trước còn muốn đàn ông…”

“Cô mắng thêm một câu nữa thử xem?”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trần Yên Nhiên với ánh mắt hung ác.

Trần Yên Nhiên sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Trần Vinh, cô ta không ngờ sao một người nghèo khổ mà lại có ánh mắt đáng sợ đến như vậy.

Trần Ngọc cười tự chế giễu, bà cho rằng chỉ cần mình chịu cúi đầu khuất phục thì nhà mẹ đẻ sẽ chấp nhận bà, vì dù sao họ cũng là người một nhà.

“Bác Thần, thôi bỏ đi.”

Thế nhưng, khi quay về bà mới nhận ra, chẳng có ai chào đón bà.

Chưa tính đến Trần Hương Lan, vì dù sao năm đó người phụ nữ này cũng là một con đi3m trà xanh, bà ta vẫn luôn ganh ghét bà.

Nhưng bây giờ, anh cả cũng lạnh nhạt với bà như vậy, ngay cả cháu gái ruột của bà cũng chẳng để ý đến tình thân.

Bà cảm thấy hơi hối hận khi đến đây.

Ở Hà Châu với gia đình bốn người của mình chẳng lẽ không tốt hay sao? Không nên đến đây để tự rước lấy nhục, lại còn khiến con gái và con rể bị liên lụy.

Quả thật bà đã quá sai rồi.

Nên biết, năm đó bọn họ coi bà như công cụ để liên hôn, mà bà lại làm trái lời thì sao bọn họ có thể vui vẻ hòa đồng với bà được cơ chứ?

Trần Ngọc kéo Vương Bác Thần ra sau lưng bà, nói: “Bác Thần, không cần tức giận vì bọn họ, như thế là sỉ nhục thân phận của con!”

Đúng vậy, con rể của bà là người thay thế cho Thần chủ, từng chắn đạn cho Thần chủ. Nếu chỉ vì bà mà để tiên tử bị mấy kẻ này sỉ nhục, mấy kẻ này, xứng sao?

Con rể của bà là người có công với Nước R, tranh luận với mấy người này chỉ bôi nhọ nó!

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên bà cảm thấy tự hào. Trần Ngọc chỉ nghĩ, những người này đàng thương nhưng cũng thật đáng buồn. Khí thế như đại tiểu thư lại xuất hiện trên người bà, bà nói với giọng lạnh lẽo và kiêu ngạo: “Trần Vinh, Trần Ngọc tôi quay về chỉ vì tôi muốn về, không phải do Nhà họ Trần mấy người giỏi giang! Anh nhớ kỹ cho tôi, tôi về Nhà họ Trần là tôi cho Nhà họ Trần các người một cơ hội!”

Tất cả mọi người đều ngẩn người!

Giọng điệu của người phụ nữ này thật lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi