THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 778

Triệu Thanh Hà lo lắng hỏi: “Bác Thần, anh đừng nói lung tung, ung thư giai đoạn cuối nào có thể chữa khỏi chứ. Em biết anh là muốn an ủi bọn em, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung được.”

Vương Bác Thần cười nói: “Mọi người cứ tin anh là được rồi. Bây giờ anh sẽ viết một phương thuốc, cứ theo phương thuốc của anh mà điều trị nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

Nói xong, Vương Bác Thần đi thẳng tới bàn làm việc bên cạnh, cầm bút lên và bắt đầu viết.

“Thực ra, trong đông y có rất nhiều y thuật chữa trị những bệnh khó và phức tạp, chỉ có điều đã bị thất truyền mà thôi, mà tôi đã tình cờ học được một chút. Phương thuốc này là một phương thuốc cổ truyền trong ‘Thiên Kim Phương’ của Dược Vương Tôn Tư Mạc, tương truyền là thứ mà thần y Hoa Đà đã tạo ra, có tác dụng cực tốt trong việc điều trị bệnh ung thư, nó được gọi là phương pháp Trị Tích, chữ ‘Tích’ trong đó chính là tên gọi của bệnh ung thư trong ‘Hoàng Đế Nội Kinh’. Phương thuốc này cũng được gọi là canh tăng tuổi thọ, trước khi tôi có được nó, nó đã bị thất truyền hàng ngàn năm rồi.”

Trong khi nói, Vương Bác Thần đã viết ra phương thuốc.

Ba người Triệu Thanh Hà ở bên bàn nhìn phương thuốc với vẻ bán tín bán nghi.

“Ông ngoại, vậy hãy thử phương thuốc của Bác Thần xem sao, sức khỏe của ông, chính là do Bác Thần điều dưỡng chăm sóc.”

Triệu Thanh Hà nói, thử một chút còn hơn chờ chờ chết.

Trần Quốc Vinh nhìn Vương Bác Thần với tâm trạng phức tạp: “Cháu đã có lòng rồi, có cháu ở đây, cho dù có chết ông cũng yên tâm rồi.”

Dao Dao mơ màng hỏi: “Cụ ơi, chết là gì ạ? Lúc cháu còn nhỏ có một bà nói rằng ông ngoại cháu chết rồi, bà ngoại nói rằng ông ngoại là lên trời làm thần tiên rồi.”

Trần Quốc Vinh cười nói: “Cháu bây giờ cũng đang còn nhỏ, nhóc này, chết đi rồi chính là lên trời làm thần tiên.”

Đôi mắt to tròn của Dao Dao mang đầy vẻ khao khát, vui vẻ nói: “Vậy thì cụ ơi, cụ mau chết đi, chết đi rồi có thể làm thần tiên, chúng ta đều lên trời làm thần tiên đi. Những bạn nhỏ khác nói người chết rồi có thể ăn tiệc, Dao Dao cũng muốn ăn tiệc.”

Trần Quốc Vinh sững sờ, đứa nhỏ này có phải là có chút…ngốc không?

Triệu Thanh Hà đánh Dao Dao một cái, xấu hổ nói: “Ông ngoại, đứa nhỏ này có chút ngốc nghếch giống Vương Bác Thần.”

Vương Bác Thần phiền muộn nhìn Triệu Thanh Hà, dựa vào đâu mà ngốc nghếch lại giống anh chứ? Rõ ràng là giống em, được chứ?

Trần Ngọc ho nhẹ nói: “Bây giờ con đi bốc thuốc, sắc một toa thử xem sao.”

Trần Quốc Vinh cũng không ôm nhiều hy vọng, nói: “Vậy thì cứ thử xem sao. Thanh Hà, ngày mai giới y dược Ma Đô có một buổi hội nghị, cháu và Bác Thần đại diện nhà họ Trần đến tham gia một chút. Gần đây bên phía chúng ta đã tung ta một sản phẩm dưỡng sinh, hiệu quả cũng ổn, xem xem có thể tìm kiếm được đối tác không. Ông bảo Quản gia Chung đi cùng các cháu một chuyến, có ông ta ở đó, không ai có thể lừa được các cháu. Ngoài ra, ông nghe nói hội nghị lần này có người của gia tộc lớn đến, là kiểu đại gia tộc chân chính, người của năm gia tộc quyền thế lớn cũng đến tham gia, các cháu chú ý một chút.”

Đêm đó, gia đình Vương Bác Thần ở lại nhà họ Trần, mặc dù không ít người của nhà họ Trần xì xào bàn tán, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám đứng ra.

Hơn mười giờ ngày hôm sau, Quản gia Chung dẫn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đến tham dự hội nghị giao lưu y dược Ma Đô.

Trần Hương Lan oán hận, nói: “Chồng, phía bên anh liên hệ xong chưa?”

Mộc Lai hung dữ nói: “Yên tâm, phía bên này anh đã sắp xếp xong rồi, hôm nay đôi cẩu nam nữ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chết thì cũng phải đứt gãy hay chân.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi