THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 797

Bạch Lĩnh bị dọa ngồi liệt dưới đất, hai mắt mở to, bị những lời nói này của Trần Thạch làm cho hoảng sợ hôn mê bất tỉnh.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Sao Trần võ tôn giống như biến thành người khác?

Trần Thạch rời đi, để lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vương Bác Thần này và Trần Thạch rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao Trần Thạch lại tôn kính Vương Bác Thần như vậy?

Vương Bác Thần rốt cuộc có thân phận gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người tràn ngập nghi ngờ.

Ngay cả Trần Thạch cũng phải chịu thua, thì người của Bát Cực Môn dựa vào đâu mà dám tìm Vương Bác Thần gây phiền toái chứ, nhanh chóng bỏ đi thì hơn.

Bạch Lĩnh ngã dưới đất, cả người đã bị dọa sợ phát ngốc, kinh hồn táng đảm nhìn Vương Bác Thần, không rảnh bận tâm đ ến đau đớn trên mặt, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

“Vương, ngài Vương, xin, xin lỗi, là tôi có mắt như mù, là tôi không biết sống chết, cầu xin ngài tha cho tôi, tôi biết sai rồi.”

Tất cả mọi người cho rằng Vương Bác Thần lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống trái ngược!

Một khắc trước Bạch Lĩnh còn hùng hổ muốn gi3t chết Vương Bác Thần, nhưng hiện tại, anh ta lại quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần cầu xin tha thứ!

Vương Bác Thần này, không đơn giản!

Rốt cuộc thân phận của anh là gì?

Nhưng Triệu Thanh Hà không hề kinh ngạc như vậy, cô đã đoán ra, chắc chắn là Trần Thạch kia đã nhận ra thân phận thế thân thần chủ của Vương Bác Thần, nếu không sao thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy chứ?

Cô lo lắng là, thân phận thế thân thần của của Vương Bác Thần, thân phận này không thể tiết lộ, phải cảnh cáo Trần Thạch mới được.

Chẳng may lại mang đến phiền phức cho Bác Thần thì sao?

Vậy thì không hay chút nào.

Dù sao Bác Thần chỉ là thế thân thần chủ, cũng chẳng phải là thần chủ thực sự.

Chẳng may kẻ địch của thần chủ tìm Bác Thần báo thù thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Triệu Thanh Hà vô cùng lo lắng cho chồng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Vương Bác Thần bước đến trước mặt Bạch Lĩnh, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bạch Lĩnh.

“Ngài Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, tôi không dám nữa, tôi biết sai rồi.”

Bạch Lĩnh dập đầu vang bôm bốp.

“Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng ông không quý trọng.”

Mà Vương Bác Thần lạnh như băng nói: “Có phải ông cảm thấy, nhà họ Bạch đứng đầu Tam Hùng của Ma Đô, nên có thể muốn làm gì thì làm? Ỷ thế hiếp người phải không? Hiện giờ thế của tôi lớn hơn ông, ông sẽ làm gì?”

Bụp!

Vương Bác Thần nện một chân xuống vai Bạch Lĩnh, bả vai Bạch Lĩnh tức khắc bị áp xuống, xương bả vai dập nát!

Phụt!

Bạch Lĩnh há mồm phun ra một ngụm máu, chỉ dám quỳ dưới đất run bần bật, hoàn toàn không dám nói bừa câu nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi