THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 820

Vương Bác Thần lắc đầu, nói: “Thi đấu y học không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là chỉnh đốn và hợp nhất giới y học, đây mới là mục đích thật sự, cũng là lời hứa của anh với ông cụ năm đó. Nếu cứ để mặc sáu người họ tiếp tục làm loạn, giới y học nước R sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.”

“Em không cảm thấy, giới y học nước R bây giờ chỉ còn lại một thánh sáu thần ư? Không có người mới xuất hiện, giới y học khó có thể tiếp tục, đây chính là cục diện khó xử nhất lúc này. Hiện giờ, vẫn còn một thánh sáu thần chống đỡ, nhưng đến khi họ mất thì sao? Sợ là đời sau sẽ hoàn toàn bị đứt đoạn.”

Triệu Thanh Hà cũng biết có khuyên cũng khuyên không nổi Vương Bác Thần, cho nên chỉ lo lắng nói: “Thế để em đi cùng anh, nếu anh bị thương, em cũng có thể chăm sóc, nếu không, em không yên tâm.”

Vương Bác Thần cười, nói: “Em đừng lo lắng, thi đấu y học không đáng sợ như em nghĩ đâu. Chỉ là so xem dùng thuốc như thế nào, y thuật của ai cao minh hơn, khác hẳn với đánh nhau. Em đi, ngược lại sẽ khiến anh không tập trung. Huống hồ, bây giờ công ty Hoa Nguyên đang ở thời điểm phát triển quan trọng. Phía bên nhà họ Trần cũng cần em xử lý, so với anh, em còn bận hơn. Em cứ coi như anh ra ngoài du lịch, chưa đến hai ngày sẽ về.”

“Thế thì để thư kí Tư và Tiểu Canh đi cùng anh, em sẽ đi tìm họ, nếu không em thật sự rất lo lắng. Nói như thế nào, Thư ký Tư cũng là thư ký của Thần chủ, cũng là nữ Nguyên soái đầu tiên của nước R, những người trong giới y học ít nhiều cũng sẽ nể mặt cô ấy. Canh Phong biết đánh nhau, chẳng may có người gây khó dễ cho anh, Canh Phong cũng kịp thời giúp đỡ.”

Lần này, Triệu Thanh Hà không hề nhượng bộ.

Trước đây, khi Vương Bác Thần ra trận, cô chỉ có thể lo lắng, không làm được gì cả.

Bây giờ, tốt xấu gì cô cũng quen biết Tư Lam và Canh Phong, có thể biết thông tin của Vương Bác Thần mọi lúc mọi nơi.

Chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ  đã lan truyền xôn xao, cả nước đều biết.

Ngay đến cả Quốc chủ Hàn Đỉnh cũng biết chuyện này.

Bộ trưởng Võ bộ Quách Đỉnh, Tể tướng Nguyễn Văn Việt, Cục trưởng Cục cảnh sát nước R – Triệu Hoa Cường và Chiến thần Hồ Quốc Trụ cũng được Hàn Đỉnh gọi đến, cùng trao đổi về chuyện này.

“Các ông có ý kiến gì về chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ , nói thử tôi nghe xem.”

Hàn Đỉnh mời mọi người ngồi xuống, nhưng vẻ mặt không hề nghiêm túc, ngược lại có biểu cảm xem kịch hay.

Những năm nay, giới y học quả thật khá hỗn loạn, nhưng đám người điên đó không dễ quản lý, cũng không thể nhúng tay vào.

Minh chủ Liên minh y học – Hoa Mạnh Trường lại mất tích, không ai biết tung tích của ông ấy, Hàn Đỉnh cũng rất đau đầu về chuyện này.

Những người còn lại, mặc dù có suy nghĩ muốn cười, nhưng đều nhịn xuống, chỉ một mình Chiến thần Hồ Quốc Trụ thoải mái bật cười ha hả, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông đồng hồ, nói: “Ha ha ha, cái này vừa nhìn đã biết là chữ viết tay của Vương Bác Thần lão đệ, cũng chỉ cậu ấy mới quyết đoán như thế này. Một người đấu với sáu Thần y, sắp có kịch hay để xem rồi, ha ha ha.”

Hàn Đỉnh trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói: “Tìm ông đến đây là để hỏi suy nghĩ của ông, chứ không phải để ông làm trò cười.”

Nguyễn Văn Việt lộ ra nụ cười giống như hồ ly già: “Cũng không phải là chỉ làm trò cười, Quốc chủ, ông cảm thấy trận đấu này, ai sẽ thắng?”

Hàn Đỉnh hớn hở nói: “Ngược lại, tôi hi vọng Bác Thần có thể thắng. Nhưng mà tôi thấy lần này, e là Bác Thần sẽ phải chịu chút khổ cực rồi. Mặc dù sáu tên đó có tính cách kỳ quặc, không phải người, cũng chẳng phải ma, nhưng về phương diện y thuật, ngoài Hoa Mạnh Trường thì e là không ai có thể áp chế được họ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi