THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 831

“Tôi cầu xin ông, để em gái tôi yên nghỉ đi!”

Lý Hoàng van nài, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể giương mắt nhìn nấm mộ của Lý Kì bị đào lên.

“Đào lên cho tôi!”

Vương Kinh Hồng lạnh lùng nói, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, lạnh lùng như một khúc gỗ.

“Lý Hoàng, đây là thái độ nhận sai của nhà họ Vương tôi! Năm đó con trai tôi lừa Lý Kì, nhà họ Vương tôi có lỗi với Lý Kì. Bây giờ con trai tôi dùng cái chết để chuộc tội, đền bù cho Lý Kì!”

“Lão già súc sinh, ông không được chết tử tế! Cho dù nhà họ Vương các người chết hết, Bác Thần cũng sẽ không tha cho các người!”

Lý Hoàng tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Thế mà Vương Kinh Hồng lại chọn cách cực đoan thế này để chuộc tội, để xin lỗi!

Lý Kì đã xuống mồ bao nhiêu năm, nhưng vì để níu kéo Bắc Thần, để có thể làm Bác Thần tha thứ cho nhà họ Vương, để bù lại lỗi lầm họ phạm phải mà Vương Kinh Hồng lại đào mồ Lý Kì lên!

Vốn dĩ đã an yên dưới mồ, nhưng Vương Kinh Hồng lại muốn Lý Kì chết cũng không iên!

Lý Hoàng thật sự không ngờ vì lợi ích riêng mà Vương Kinh Hồng có thể làm tới mức này!

“Vương Hạo, năm đó thằng khốn mày có lỗi với Lý Kì, bây giờ con mày không chịu nhận mày là vì lão già Vương Kinh Hồng này cứng đầu cứng cổ! Chẳng lẽ mày muốn con mày vĩnh viễn không tha thứ cho mày à?!”

“Nếu còn là một thằng đàn ông thì mày hãy ngăn cản Vương Kinh Hồng đi! Vương Hạo, mày cho rằng hôm nay mày chết trong này, chôn cùng một chỗ với Lý Kì thì Bác Thần sẽ tha thứ cho mày à? Tao nói cho mày biết, không thể nào! Mày sẽ chỉ làm Bác Thần hận mày hơn! Càng hận mày hơn mà thôi!”

“Vương Hạo, mày là thằng vô dụng, một thằng ăn hại!”

Vương Hạo tựa như cái xác không hồn, ông ta nhìn về phía Lý Hoàng, ánh mắt dại ra: “Là tôi phạm lỗi, chỉ có tôi chết, chỉ có chôn cùng một chỗ với Lý Kì thì Bác Thần mới tha thứ cho nhà họ Vương.”

Vương Kinh Hồng cười lạnh: “Kẻ giết Lý Kì chính là nhà họ Lý các ông! Dù nhà họ Vương tôi sai lầm cỡ nào cũng không hại chết Lý Kì. Bây giờ chúng tôi đến lấy lòng chân thành để nhận sai! Con tôi phạm sai lầm, chính nó sẽ gánh vác, nó lấy chết tạ lỗi! Có gì là đâu?”

Lý Hoàng giận dữ nói: “Vương Kinh Hồng, lão già chết tiệt, ông còn chưa nhận ra mình sai ở đâu à? Với cái thái độ này của ông mà muốn Bác Thần tha thứ cho ông, ông nằm mơ đi! Tôi nói cho ông biết, nhà họ Vương không bị hủy trên tay Vương Hạo mà bị hủy trên tay lão già ông!”

Vương Kinh Hồng đi qua tát một cái vào mặt Lý Hoàng, lạnh lùng nói: “Nếu không vì nể cậu là cậu của cháu trai tôi thì bây giờ người phải chết chính là cậu! Nếu cậu không phải cậu của Bắc Thần, cậu nghĩ cậu là ai mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi?”

Lý Hoàng bị đánh phun máu tươi, ông ta cắn răng nói: “Lão già kia, ông không được chết tử tế!”

Vương Kinh Hồng thản nhiên nói: “Tôi không để ý có chết tử tế hay không. Chỉ cần giao nhà họ Vương vào tay Bác Thần là tôi có thể sáng mắt! Đừng quên Bác Thần là họ Vương chứ không phải họ Lý. Dù nó có nhận hay không nó cũng là con nhà họ Vương này!”

“Ba, đã mở mộ.”

Vương Hạo nói.

Vương Kinh Hồng nhìn Vương Hạo, ông ta mất mát nói: “Hạo, đừng trách ba nhẫn tâm, đây đều là vì nhà họ Vương. Hơn nữa năm đó đúng là chúng ta làm sai, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng cách này để chuộc lỗi, con yên tâm, chờ sau khi con đi, ba sẽ giao nhà họ Vương cho Bắc Thần, sau đó ba sẽ tự sát đi theo con.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi