THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 928

Hồ Quốc Trụ hai mắt đỏ ngầu, mặc dù lỗ m ãng nhưng ông ấy cũng thấy được tầm quan trọng của thuật luyện đan của Vương Bác Thần.

Ông ấy không tin người của thế gia hào tộc không thấy được!

Mà những người của thế gia hào tộc muốn giết Vương Bác Thần, làm ra chuyện lợi cho địch hại cho ta!

Quả thực là còn thua kém thứ súc sinh như heo chó!

“Haha, không thể trách chúng tôi, đây là những gì Vương Bác Thần đã đồng ý.”

Người đại diện nhà họ Tôn cảm thấy những ánh mắt không mấy thiện cảm xung quanh, cảm thấy chột dạ, vội vàng giải thích.

“Chúng tôi chỉ kiểm tra dược đỉnh mà thôi, không làm bất cứ điều gì khác thường. Đây chỉ là một thủ tục bình thường.”

Đại diện nhà họ Cổ bình tĩnh nói.

“Không biết xấu hổ!”

Có người nắm chặt tay, phẫn nộ nói.

“Đây là việc đã được thỏa thuận. Nếu đã là cuộc so tài y thuật và cả hai bên đã đặt cược, vậy chúng ta phải đảm bảo sự công bằng, đúng không? Chẳng lẽ Vương Bác Thần nếu thắng anh ta sẽ bỏ qua cho chúng tôi?”

Đại diện nhà họ Châu không quan tâm nói.

“Các người cho rằng chỉ cần cản trở đóng lò là có thể thắng sao?”

Đôi mắt của Vương Bác Thần lạnh như băng, cười khẩy nói.

Nhìn thấy nụ cười của Vương Bác Thần, trong lòng những người trong thế gia hào tộc đều kinh ngạc.

Lẽ nào anh ta vẫn còn thủ đoạn để trở mình?

Điều này không thể nào!

“Hừ, chẳng qua anh ta đang giãy chết mà thôi.”

Người đại diện nhà họ Tôn khinh thường nói.

Bọn họ ngăn cản không cho Vương Bác Thần đóng lò cả nửa tiếng đồng hộ, Vương Bác Thần căn bản không thể luyện thành công viên đan dược này.

Lúc này Trương Lăng Vân vô cùng kiêu ngạo, giễu cợt: “Loại chó ghẻ cũng dám ngạo mạn trước mặt chúng ta. Nếu là bình thường, cái loại nghèo kiết hủ lậu như mày đã bị ông đây chơi đùa chết lâu rồi! Mày nên mừng vì hôm nay là cuộc so tài y thuật, có quy tắc, nếu không ông đã cho mày quỳ xuống li3m giày cho ông!”

Vương Đằng bày ra vẻ cao cao tại thường, đầy ưu việt nói: “Vương Bác Thần, anh tự tìm đường chết thì đừng trách chúng tôi, cho anh một cơ hội mà anh không biết quý trọng. Bây giờ quỳ xuống van xin tôi, lát nữa tôi có thể cho anh chết nhanh gọn.”

Lúc này, những người trong thế gia hào tộc như thể đã thấy họ giành chiến thắng, mà Vương Bác Thần phải quỳ trên mặt đất van xin.

Chết đến nơi rồi mà Vương Bác Thần dám kiêu ngạo như vậy, đúng là không biết sống chết.

“Sáu đại thần y, tôi biết các ông bảo vệ tên nhãi này là vì còn điều lo lắng. Nhưng bây giờ sáu vị không phải lo lắng, quy tắc của cuộc so tài y thuật là như thế.”

Người đại diện nhà họ Ngụy có chút bất an, Vương Bác Thần quá mức bình tĩnh, chẳng lẽ thằng nhãi này còn có hậu chiêu sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi