THẦN CỐ

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Các thần rối loạn một trận.

Quang Chi Tử xuất hiện ở đây, có phải mang ý nghĩa Nữ thần Quang Minh cũng tới?!



Trận đại chiến này rốt cuộc còn có bao nhiêu biến số?!

Tự cho là sau khi thoát khỏi phong ấn có thể đại sát tứ phương các nhóm thần tâm lực tiều tụy. Tại sao so với trong tưởng tượng không giống nhau? Này thần cũng thấy quá uất ức!

Một trong hai người chứng kiến quá trình Quang Chi Tử biến thân Ofi cũng có chút hỗn loạn. Nàng nhìn chằm chằm Harvey: “Hắn là Quang Chi Tử?” Rốt cuộc là Quang Chi Tử ngụy trang thành nhân loại, hay là nhân loại nuốt thần cách sau đó biến thành Quang Chi Tử?

Harvey biểu tình lãnh túc đi về phía giữa chiến trường, Ofi tự động đi theo phía sau hắn, các thần dạt ra nhường đường đi. Nhân loại cũng cảm nhận bầu không khí khác với lúc trước, dần dần lùi về sau, quây chung quanh bên người Ningya.

Nhìn Harvey khí thế hung hăng đi tới, Ningya đột nhiên đem vầng sáng quanh thân chậm rãi rút về, lộ ra diện mạo thật sự.

Harvey dừng bước, âm lãnh nhìn gương mặt Ningya bình tĩnh. Thế mà, cũng không cảm thấy hổ thẹn cùng xin lỗi? Hắn hơi suy nghĩ, đã thấy hai gò má Ningya hơi co giật, trán từ từ chảy ra mồ hôi lạnh. Nhìn cậu thống khổ, Harvey tâm lý sinh ra khoái cảm vặn vẹo. Đối phó với người hầu không nghe lời nên dùng loại thủ đoạn này.

Ningya sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt lại từ đầu tới cuối duy trì bình tĩnh.

Những người khác không biết chuyện xảy ra giữa hai người, nhìn bọn họ sau khi chạm mắt liền bất động, không khỏi kỳ lạ.

Thần Qủy Kế nói với Ofi: “Ofi đại nhân, Harvey cùng Quang Chi Tử quan hệ ám muội, chúng ta phải nghĩ một biện pháp tách bọn họ ra.”

Ofi chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán Ningya, tâm trạng khẽ động: “Ngươi có biện pháp gì?”

Thần Qủy Kế cười cười, thân ảnh lóe lên đã không thấy tăm hơi. Giây lát, bên trong trận doanh của nhân loại đột nhiên xuất hiện một ánh lửa, bắn về phía Harvey, một Ma Pháp sư lao ra, hét: “Thiêu chết tên thần đó!” Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, yên bình vất vả  mới chiếm được chốc lát mắt thấy sắp bị đánh phá, tên ma pháp sư kia liền bị Kleist túm lấy cổ, trực tiếp ném cho Brandy, chớt mắt một cái sau đó, Thần Qủy Kế cũng bị đưa ra.

Thân thể Thần Qủy Kế co rụt lại, biến thành Người Lùn, từ dưới tay hắn chạy trốn, sau đó chui vào bên trong cát vàng, từ lòng đất một đường vây quanh đến bên người Ofi, chui lên từ dưới đất, Kleist chửi ầm lên với Kleist: “Nhân loại đê tiện, ngươi lại dám đối với ta làm chuyện như vậy!”

Taiya phẫn nộ rồi: “Ngươi quá dâm đãng, dám thông đồng với em ấy! Em ấy là của bản soái long!”

Thần Qủy Kế: “…” Xác định chúng ta nói cùng một câu chuyện sao?

Có điều bọn hắn nói tới nói lui, nhân loại cùng các thần cũng không hề động thủ. Nhân loại là mượn cơ hội nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần lực cùng thể lực. Các thần nhìn Harvey cùng Ofi bất động, không dám động thủ trước. Thần Qủy Kế rất là oan ức. Hắn nói với Ofi: “Đại nhân, ta đã khiến ngài mất thể diện.”

Ofi nhìn bóng lưng Harvey như trước yên lặng nhìn Ningya, khẽ nhíu mày, cầm quyền trượng trong tay, đi tới chiến xa, hạ tối hậu thư với nhân loại: “Cảm tạ các ngươi hao tổn tâm cơ bố trí ma pháp trận tới đối phó chúng ta, những năm này nó phát triển cùng biến hóa làm ta khiếp sợ. Thế nhưng, ma pháp trận thủy chung chỉ là ma pháp trận, nó là cố định, còn chúng ta có thể di động. Dẫn tới Mộng đại lục không chỉ có con đường Langzan này! Thế nhưng, các ngươi chỉ có thể lựa chọn đầu hàng hoặc là tử vong, không có con đường thứ ba!”

Quyền trượng giơ cao khỏi đỉnh đầu, bảo thạch dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ.

Ningya sau nửa ngày chịu hành hạ hai chân mềm nhũn, cuôi cùng quỳ xuống, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán rớt xuống, Dilin lập tức tiến lên dìu cậu. Ngón tay Harvey hơi động, Ningya bỗng nhiên dịch về phía trước mấy mét, ngã nhào trên đất.

“Ningya!” Dilin vội chạy tới.

“Mặc kệ tớ!” Ningya phất tay ngăn lại.

Harvey mắt lạnh nhìn bọn họ hữu ái hỗ động.

Ningya ngồi xổm người xuống thở một hơi, cúi đầu quệt cát vàng dính trên miệng, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Harvey.

“Ningya!” Dilin thân thiết hô.

Nhân loại tuy rằng không biết trên người Ningya xảy ra chuyện gì, lại nhìn ra được tất cả những thứ này đều cùng có liên quan với Harvey.

Ningya bình tĩnh nhìn Harvey.

Harvey nhíu mày: “Em có ý gì?”

Ningya nói: “Em không có cách nào đưa ra lựa chọn.”

“Cho nên để ta đưa ra lựa chọn?” Khóe miệng Harvey khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đao, “Từ bỏ, hoặc là đạp qua thi thể của em?”

Ningya cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi.”

Hơi cúi đầu, làm bộ đáng thương, hoàn toàn không có kiêu ngạo của vương tử, nhưng lại là dáng dấp của Quang Chi Tử thường thấy nhất trong ký ức của Harvey. Nhưng mà quen thuộc rối mới biết, cái bộ dáng này chỉ là biểu hiện, cậu bên trong ngoan cố đến gần như đáng ghét!

Đáng ghét!

Harvey ngực sắp phát nổ. So với bị Rena lừa dối càng thêm phẫn nộ! Bởi vì loại phẫn nộ này không chỗ phát tiết. Giết Ningya? Ha ha! Biết rõ không thể mà còn đưa ra điều kiện như thế này, vốn là uy hiếp!

Harvey nắm cằm của cậu, tàn bạo nói: “Em đã quên lời thề em hứa với ta hay sao?”

Ningya nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Anh trừng phạt em đi.” Quang Chi Tử cùng Ningya, nhân loại cùng Harvey, mâu thuẫn cùng do dự… Đem thân thể của cậu cùng trái tim chém thành hai nửa. Cậu không có cách nào toàn tâm toàn ý đứng ở bất kỳ một bên nào, như băng mỏng trên giày. Nếu đã như vậy, liền từ bỏ lựa chọn đi.

“Được, đây chính là em nói.” Harvey xoay cổ tay một cái, lấy ra một vật màu đen hình cái vòng.

Đồng tử Ningya co lại.

“Còn nhớ sao?” Harvey ác ý tràn đầy để sát vào cậu.

Đương nhiên còn nhớ.

Lần đầu tiên cậu cùng với Harvey bạo phát xung đột Harvey chính là cưỡng bách cậu xỏ cái khuyên môi này, chiêu cáo với tất cả thế giới cậu là của hắn.

Nhưng mà Ningya rất nhanh bình tĩnh, nhắm mắt lại, một bộ dáng mặc người làm thịt.

Trong lòng Harvey hận đến tụ máu, nhìn chằm chằm hai mảnh đôi môi tái nhợt hồi lâu, cuối cùng vẫn là dời tay.

Vành tai Ningya đau xót, mới phát hiện Harvey xỏ khuyên môi ở trên rái tai của cậu.

Chú ý ánh mắt kinh ngạc của cậu, Harvey hừ lạnh nói: “Hôn môi không tiện.”

Đây đại khái là nhượng bộ lớn nhất của hắn.

Ánh mắt vắng lặng của Ningya đột nhiên sáng ngời, không dám tin nhìn hắn.

Harvey không lên tiếng, âm u nhìn cậu chằm chằm.

Nội tâm hắn cũng đang giãy giụa, đương nhiên, tuyệt đối không phải giãy giụa tình cảm cùng Thần tộc với Ningya.

Hắn đối với Thần tộc không thể nói là có chút tình cảm nào, dưới tình huống không liên luỵ bất kỳ lợi ích nào, hắn ước gì các thần toàn bộ tiêu vong, ngoại trừ ân oán năm xưa, thần lực của các thần so với nhân loại càng có uy hiếp. Về lợi ích mà nói, trừ khi làm lớn chuyện, không thì, muốn khống chế nhân loại nhất định phải từng giọt nhỏ làm từ đầu, lại như hắn lúc trước đối phó Thần tộc vậy, khả năng so với cai kia càng khó hơn, bởi vì nhân loại đổi mới quá nhanh, e rằng sau khi hắn mới vừa thu phục lão, thì trẻ liền thế chỗ. Hơn nữa, cuộc chiến tranh này khiến hắn thấy được tính dẻo cùng tiềm lực của nhân loại, ai biết bao nhiêu năm sau nhân loại sẽ là cái dạng gì đây?

Thế nhưng, nếu đem Ningya cũng đặt ở trên cán cân lợi ích…

Căn bản không cần thiết so sánh kỹ lưỡng, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói cũng biết!

Chính là như vậy, nên Harvey mới càng phẫn nộ. Ningya thế mà không phải đứng ở bên phía của hắn, mà là coi chính mình làm một kiếp mã đến bức bách hắn đưa ra lựa chọn.

Đôi mắt hừng hực lửa giận của Harvey nhìn về phía Ningya, nhưng mà đầu óc đã bắt đầu tính kế làm sao đối phó các thần. Trước tiên giải quyết  Ofi, các thần không còn đại não sẽ là một đám người ô hợp, xúi giục một phần ba thần, sau đó…

Bầu trời nổi lên sấm sét, rồi xuất hiện mưa nhỏ tí ta tí tách. Nước mưa rơi xuống mặt đất, không bị ngấm vào cát vàng, mà nổi lên trên mặt, hội tụ thành mấy trăm dòng chảy nhỏ, đan dệt liên miên, như là hồ nước, lại như là…

Đại dương mênh mông, tràn qua mắt cá chân của các thần cùng nhân loại, man mát.

Một con bạch tuộc màu trắng  chìm nổi trong biển rộng: “A a a a! Bọn họ ở đây! Ở đây!”

Theo tiếng nói của nó, vô số sinh vật biển từ trong nước lộ đầu, đông đúc  chằng chịt, nhìn thấy qua mà giật mình. Sau lưng chúng, một nam tử tóc vàng ưu nhã đứng ở trên mặt nước, từng bước một đi lại đây. Hắn nhìn như đi rất chậm, nhưng hai ba bước đã đến trước mặt.

Sự xuất hiện của hắn, các thần khiếp sợ.

Ofi mất khống chế hô: “Nors?!”

Nors lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng một: “Các ngươi rốt cuộc muốn toi đời?”

Ofi: “…” Đây là lòng như lửa đốt mà từ trong biển chạy tới đưa tang sao? Thực sự là khổ cực cho hắn! Tứ đại thần vương quả nhiên cũng không phải vật gì tốt!

Nors nói: “Dưới sự kiên trì, đừng chết.”

Ofi không xác định hỏi: “Ngài đến là để giúp đỡ chúng ta?” Nước biển biến chất? Hay hắn uống nhầm nước?

Nors nói: “Thần Sáng Thế tạo các ngươi không dễ dàng, vật chỉ thần chủng này biến mất khá là đáng tiếc.”

Ofi: “…”

Harvey con ngươi đảo một vòng, ôm lấy Ningya thoải mái trở lại trận doanh của nhân loại, giống như hắn vốn là thuộc về bên này: “Ngươi muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?”

Ningya vẫn còn chưa kịp cao hứng, đã bị Harvey một câu nói dọa sợ, kinh ngạc nhìn Nors: “Nors đại nhân, ngài…”

Thời điểm Nors nhìn Ningya, đôi mắt cuối cùng cũng coi như có một chút nhiệt độ: “Không muốn các thần bị đuổi cùng giết tuyệt. Ta không nhúng tay vào.”

Các thần: “…” Con mắt kia cũng nhìn thấy bọn họ bị đuổi cùng giết tuyệt cơ đấy? Lúc trước ngươi không xuất hiện, Thần Hắc Ám còn đứng ở bên này cùng bọn họ, tình thế một mảnh tốt đẹp có được không?! Đều là tại ngươi đi ra quấy rối đem Thần Hắc Ám cấp cho bên đối diện đi. Này còn chưa tính, ngươi ngược lại còn tới đây đại triển hùng phong đem đối phương đánh tơi bời hoa lá a, kiếm còn chưa rút đã làm cho đối phương tha chúng ta bất tử thì tính chuyện gì xảy ra?!

Các thần rất nhanh bùng nổ.

Hayden mỉm cười nói: “Đương nhiên, chúng ta vô cùng mong đợi cùng các thần chung sống hòa thuận.”

Các thần: “Ha ha ha a…” Một mảnh tiếng cười lạnh.

Hayden nói: “Không bằng chúng ta dùng luôn biên giới Đông Côi Mạc cùng Langzan làm giới hạn, không xâm phạm lẫn nhau.”

Ofi nói: “Mộng đại lục vốn là lãnh địa của Thần.”

Hydeine nói: “Ngươi dùng vốn là, chính là thừa nhận còn có sau đó.”

Ofi nói: “Ta tuyệt đối không chấp nhận loại phân chia này.”

Nors trầm mặc.

Harvey mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta có thể đuổi cùng giết tuyệt cái đề tài này tiếp tục kéo dài xuống.” Người trong ngực đột nhiên nhét vào một đồ vật cho hắn. Hắn cúi đầu vừa nhìn, là mặt nạ tạo thành từ thần cách của Thần Công Chính cùng Thần Báo Ứng.

Ningya cười cười với hắn.

Harvey cầm lấy mặt nạ,  quơ quơ với Nors cùng Ofi bọn họ, sau đó lại lấy cỏ hồi sinh ra.

Khí tức thần cách của Nữ thần Hy vọng, Thần Công Chính cùng Thần Báo Ứng khiến cho các thần thất sắc.

Nors mở miệng hỏi: “Như vậy phân chia căn cứ dựa theo cái gì?”

Hydeine nói: “Nhân khẩu. Dựa theo tỉ lệ nhân khẩu, diện tích bọn họ chiếm cứ đều đã vượt qua nhân loại quá nhiều.”

Các thần phẫn nộ: “Các ngươi thế mà dám đem chúng ta cùng các ngươi đánh đồng với nhau!”

Hydeine nói: “Chia cắt lợi ích chú ý công bằng, các ngươi không cần đem mình nhìn ra quá thấp.”

Các thần khí tuyệt.

Nors suy nghĩ một chút, nói với Ofi: “Bọn họ nói rất có đạo lý.”

Ofi không dám tin nhìn hắn: “Nors?”

Nors quay đầu nhìn về phía Harvey.

Harvey một bên mỉm cười, một bên tàn nhẫn mà nắm mặt Ningya: “Bảo bối, bây giờ em hài lòng chưa?”

Ningya bị kéo mặt đỏ lên, không thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu.

Harvey ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ý của bảo bối chính là ý của ta.”

Ofi nói: “Nors, Thần tộc mới là được Thần Sáng Thế quyết định thống trị Mộng đại lục!”

Nors nói: “Có thể là các ngươi chẳng hề xứng chức. Nhân loại quật khởi, đại khái là Thần Sáng Thế bổ cứu đi.”

Harvey hơi thay đổi sắc mặt.

Nors nói: “Mộng đại lục có quyền lựa chọn chủ nhân, có lẽ sẽ có một ngày, thời điểm ngay cả nhân loại cũng không còn thích hợp nữa, thì sẽ có tân sinh vật khác thay thế.” Giọng điệu hắn đều đều, vừa như thuận miệng nói, lại làm cho nhân loại ở chỗ này cùng các thần đều sinh ra suy nghĩ khác nhau.

Ofi nhìn Nors lại nhìn Harvey, gian nan đấu tranh tư tưởng.

Coi như đối thủ là hai đại Thần Vương cùng thần cách của tam đại quản giáo chi thần, mà sau lưng của nàng là các thần… Đi?

Nàng quay đầu lại nhìn về phía các thần khác. Bộ phận thần mong nàng, bộ phận thần nhìn Harvey cùng Nors, còn có bộ phận thần ai cũng không nhìn, đang cúi đầu.

Ofi trong lòng lạnh lẽo.

Đã nhiều năm như vậy, vẫn là như thế, hiểu ra được vấn đề liền biến thành năm bè bảy mảng, chỉ lo lợi ích của mỗi người. Đối Nữ thần Quang Minh là như thế này, đối với Tử Thần là như thế này, đối với Thần Hắc Ám là như thế kia, đến phiên chính mình tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Ofi nhắm mắt lại: “Đông Côi Mạc quá hoang vu!”

Leon nói: “Vô cùng tình nguyện cùng quý quốc tiến hành trao đổi qua lại.”

Quý quốc?

Hayden kính phục mà nhìn hắn.

Cái gì gọi là cho một chút ánh sáng liền xán lạn, cấp cho cà phê muốn cả sữa bò? Có thế chứ.

Ofi lại có một suy nghĩ khác. Nếu như quả thật thành lập một thần vương quốc, dựa theo chế độ vận hành của quốc gia, chính mình không có thể danh chính ngôn thuận leo lên vương tọa? Nors là không thể lưu lại Đông Côi Mạc, vậy Harvey thì sao?

Nàng thử dò xét nói: “Harvey đại nhân cho rằng thế nào?”

Harvey liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của nàng: “Ta muốn làm giám hộ của nhân loại.”

Ofi một bên ở trong lòng quát mắng vô liêm sỉ, một bên ra vẻ không tình không nguyện mà nói rằng: “Nếu Thần Vương cũng không làm chủ cho chúng ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.”

Một năm này, bất kể trong lịch sử loài người hay là trong lịch sử của Thần tộc, đều mang ý nghĩa trọng đại.

Đối với các thần mà nói, trải qua thời đại các vị thần huy hoàng cùng thời đại quang minh thảm đạm, bọn họ thành lập vương quốc đầu tiên —— Trí Tuệ Thần Quốc, hoàn thành thống nhất. Mà nhân loại, giương toàn bộ lực lượng của đại lục, rốt cuộc ngăn cản các thần xuôi nam, thế nhưng các nước trống không, đại thương nguyên khí, sau mấy chục năm đều tận sức với nghỉ ngơi lấy sức, rốt cuộc không còn tâm tư đấu đá lẫn nhau. Vì phòng ngừa các thần sau cuộc chiến đổi ý, Nors liên thủ với Harvey bố trí phong ấn tại biên giới, thần muốn đi qua biên giới, nhất định phải trình thư xin với nhân loại. Nhân loại cũng thế.

Chỉ là chiến tranh vừa qua khỏi, hai bên vẫn đang trong thời kỳ mẫn cảm, hai đại thần vương vẫn còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm, ai cũng sẽ không ở mấu chốt này sinh sự.

Tuy rằng sử sách ghi chép cuộc chiến tranh này là “Đông Côi Mạc thần chiến”, nhưng mà dân gian càng yêu thích xưng là “Thánh chiến” hơn, Hayden, Hydeine, Kleist, Ningya chủ chiến đem tất cả đều xếp vào bảng Anh Hùng thánh chiến. Ciro mặc dù không ra chiến trường, thế nhưng không có anh tọa trấn phía sau, ổn định thế cuộc, cung cấp nguồn năng lượng, Hydeine sẽ không thể có thể hoàn thành ma pháp trận, cho nên giống nhau đều được ghi tên trong bảng.

Thân là Thần Vương lại dùng danh xưng người bảo hộ nhân loại, Harvey lẽ ra vị trí khá lúng túng. Nhưng hắn hiển nhiên không có tự giác như vậy, sau khi Ningya đem Quang Minh thần cách cho hắn, hắn danh chính ngôn thuận chiếm đoạt Quang Minh thần hội, cũng đem thư viện cùng phía sau cải biến thành Hắc Ám thần điện, bổ nhiệm Ningya làm giáo hoàng Hắc Ám thần điện, tự mình lên ngôi.

Lên ngôi ngày ấy, khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây.

Harvey đứng ở phần cuối bục cao, ở trên cao nhìn xuống, quan sát dưới bậc thang thấp nhất thiếu niên gầy yếu thân mang hắc bào rộng lớn.

Thiếu niên sắc mặt luôn luôn tái nhợt hiếm thấy xuất hiện đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt đen như mực sáng long lanh, như là đem dương quang bốn phía đều hút thu lại trong đôi mắt.

Bốn phía là khách mời đến đây chúc mừng.

Đại biểu của đế quốc Kanding là Hayden cùng Mundra, đại biểu của Shamanlier là công chúa Joanie, đại biểu của Học viện ma pháp St Paders là Dilin, đại biểu của Quang Minh thần hội là Feta, Kleist cùng nhà của hắn thuộc về, đại biểu của Công hội Ma pháp là Brandy… Phóng tầm mắt nhìn, đều là những gương mặt quen trong chiến tranh Đông Côi Mạc.

Sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ cũng xây dựng lên hữu nghị thâm hậu, xung đột ngày xưa trở nên bé nhỏ không đáng kể, Mộng đại lục đoàn kết chưa từng có.

Ningya nhấc chân lên, bước lên mười bậc.

Nhìn cậu chậm rãi tới gần, tức giận Harvey tích tụ nửa tháng cuối cùng cũng coi như thư ra không ít. Dù cho ở trên chiến trường đưa ra lựa chọn, thế nhưng trong lồng ngực vẫn là nghẹn một hơi nuốt không trôi.

Ningya đi tới trước mặt hắn, khẽ nâng đầu lên.

Harvey nhìn thấy cái bóng của chính mình trong con mắt của cậu, duỗi tay nắm chặt cằm cậu: “Em nhất định phải phụng dưỡng ta cả đời.”

Ningya mỉm cười nói: “Em nguyện ý.”



Ai hỏi em có nguyện ý hay không?

Dù không muốn cũng phải nguyện ý.

Harvey ở trong lòng cười lạnh, khóe miệng lại toát ra một tia mỉm cười khó có thể khắc chế.

Sau nghi thức lên ngôi, Harvey thường trú tại Hắc Ám thần điện, Quang Minh thần hội có chuyện gì, giáo hoàng nhất định phải tự mình đến Hắc Ám thần điện cầu —— giáo hoàng Quang Minh thần hội cùng giáo hoàng Hắc Ám thần điện ai là ruột ai là con ghẻ, đãi ngộ vừa nhìn là hiểu ngay.

Bởi Harvey bên trong thánh chiến làm ra cống hiến kiệt xuất, danh vọng trong  người dân cực cao, thêm nữa khuôn mặt anh tuấn, thực lực mạnh mẽ, hấp dẫn không ít tín đồ, Hắc Ám thần điện cực tốc phát triển. Thần Hắc Ám thanh danh lan xa, làm cho Trí Tuệ Thần Quốc ném chuột lại sợ vỡ bình, không dám dễ dàng quá giới.

Đối với tất cả những thứ này, đại đa số người đều cảm thấy thoả mãn, thế nhưng, luôn có một hai ngoại lệ. Ví dụ như ——

Puka đến bây giờ vẫn khó có thể tin được. Rõ ràng là mang theo lão đại chạy đi báo thù, kết quả báo thù chưa nói, lại còn chủ trì hòa bình thế giới, đây là cái hướng đi thần kỳ quái quỷ gì vậy?! Đặc biệt là Thần Hắc Ám, thế mà từ đó vui vẻ sung sướng, từ hắc ám đến quang minh, không, là vừa  tối tăm vừa quang minh, trở thành người thắng chung cuộc. Mà gián tiếp tạo thành tất cả những thứ này thế mà lại là chính mình, là chính mình! Mỗi khi nhớ tới điểm này, nó đều ngay lập tức muốn kết thúc cuộc đời làm yêu quái.

Đại khái thở ngắn than dài quá nhiều lần, Nors rốt cục phiền: “Cho dù không có ngươi, Harvey cũng có thể làm được như vậy.”

Puka không tin: “Các thần sẽ dễ nói chuyện như vậy sao?” Thần Hắc Ám một người độc thân, không có người theo đuổi, nhân loại liền không nên việc, các thần sẽ sợ mới là lạ, bọn họ chân chính kiêng kỵ rõ ràng là Hải Thần Hoàng đại nhân cùng các thần khác hệ “thủy” phía sau ngài cùng đại quân hải dương.

Nors nói: “Hắn sẽ làm cho bọn họ nói không được.”

Puka còn muốn nói không tin, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hải Thần Hoàng liền không thể kìm được nó không tin. Nó hỏi: “Vậy hắn so với ngài, tính căn thông sao?”

Nors nói: “Hành tây.”

Puka: “…” Thôi, khỏi cần báo thù và vân vân, coi như nhân sinh rèn luyện đi. Ai chưa từng gặp phải cặn bã chứ.

Hắc Ám thần điện.

Vị thần cao cao tại thượng đang lười biếng nghiêng dựa vào trên thần tọa đen tuyền, hưởng thụ giáo hoàng phục vụ ăn uống.

Giáo hoàng nghiêm túc lột vỏ nho, sau đó ngậm trong miệng, đưa đến trong miệng thần linh cao quý. Thần linh ngậm lấy quả nho, liếm môi một cái, còn chưa hết thòm thèm, liền kéo giáo hoàng qua hôn một chút, cười như không cười nói: “Hiện tại hài lòng chứ?”

Giáo hoàng mỉm cười lại.

Thần linh đột nhiên liền mất hứng: “Thế nhưng ta không hài lòng.”

Giáo hoàng nghi hoặc: “Hiện tại không tốt sao? Ngài chân chính đạt được tôn trọng cùng kính yêu.”

Thần linh cười lạnh nói: “Thuận em em đương nhiên nói như vậy.” Ningya lựa chọn ban đầu thủy chung là cái gai trong lòng hắn.

Ningya thấp giọng nói: “Quan niệm nhất trí mới có thể thiên trường địa cửu.”

Harvey nói: “Vậy ta cùng Rena đã sớm tương thân tương ái, còn có chuyện gì với em được?”

Ningya không có gì để nói.

Harvey nói: “Biết ta phải chịu bao nhiêu oan ức không?”

Ningya trong đầu đều là dáng dấp Harvey gần đây đường làm quan rộng mở, hiện tại  không tưởng tượng ra được hắn rốt cuộc chịu bao nhiêu oan ức.

“Bồi thường ta.” Harvey ra lệnh.

Ningya cam chịu mà tiếp tục đút nho.

Sát qua đỉnh tóc màu trắng xám của Ningya, ánh mắt Harvey rơi xuống nơi càng xa khỏi thần điện, đó là hướng Đảo Song Tử.

Mộng đại lục xảy ra chuyện lớn như vậy, Quang Minh thần hội một tay sáng lập hoàn toàn rơi vào bàn tay của hắn, nàng vậy mà còn chưa có xuất hiện, là sợ hãi? Hay là quân cờ Siton này phát huy tác dụng? Harvey không có cách nào xác định.

Khẳng định là, Rena còn sống một ngày, thì có một ngày mầm họa.

Có điều, đó cũng là chuyện rất lâu sau này.

Mất đi Quang Chi Tử cùng Quang Minh thần cách, trong thời gian ngắn nàng đừng hòng nghĩ vươn mình.

Nghĩ tới đây, người thắng cuộc tay trái cầm Quang Minh thần cách, tay phải ôm Quang Chi Tử tâm tình rất tốt, nho ăn trong miệng cũng đặc biệt thơm ngọt.

【 Kết thúc 】

Con đường thí luyện gần đây rất an bình, long kỵ sĩ cùng long thành công rời khỏi đã nhấc lên sóng lớn bởi vì nhà dân mới gia nhập mà một lần nữa bình tĩnh lại.

Thế nhưng nhà dân mới nội tâm không có chút nào bình tĩnh. Hắn cao hứng nhìn bụng thê tử hơi nhô ra, trong lòng tràn ngập nhu tình. Nghi kỵ cùng oán hận xưa ngày xưa đều theo tân sinh mạng mà dần dần nhạt đi, hắn đã hoạch định xong tương lai —— ở đây cùng âu yếm vợ con mình an ổn độ quãng đời còn lại.

Thê tử của hắn đối với chuyện này cũng rất là tán thành, tích cực bày mưu tính kế, bố trí tỉ mỉ ngôi nhà.

Phu thê ân ái, ngọt ngào sinh hoạt, mà tương lai, còn có thể thêm một tiểu tử hoạt bát, không, e rằng không chỉ một, mà là một đám. Nam nhân nhìn bóng lưng yểu điệu của thê tử, nội tâm trở nên kích động.

Cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, thê tử xoay đầu lại, hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, nụ cười tinh khiết như tuyết.

Một năm sau, ngôi nhà được thỉnh thoảng trang trí, đã trở thành một toà thành nhỏ xinh đẹp.

Nữ chủ nhân của pháo đài ôm đứa nhỏ, vui sướng mà sinh sống.

Chuyện nàng thích làm nhất mỗi ngày chính là ôm đứa nhỏ lặng lẽ nói chuyện.

Tỷ như:

“Bảo bảo, mẹ yêu nhất bảo bối a, mẹ yêu con.”

Cũng tỷ như:

“Bảo bảo, ngoãn ngoãn hấp thu tốt thần cách của ba ba con, lớn lên nhanh một chút, sau đó đem thần cách của con cho mẹ… Mẹ yêu con.”
TOÀN VĂN HOÀN 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi