THẦN CỐ

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Thấp thấp, nho nhỏ, nhìn như đứa bé năm, sáu tuổi, mà vừa mở miệng lại như như ông cụ non, vừa giống như một người trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi. Chỉ dựa vào hai thứ này, khó có thể phán đoán tuổi tác của hắn. Nhưng hắn mặc áo choàng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều che đậy kín đáo, cự tuyệt ánh mắt dò xét diện mạo của người bên ngoài.

Gặp mặt hắn là Đại ma pháp sư Timothy vừa từ tiền tuyến trở về: “Cậu là ai?”

“Tôi đến từ Sangtu, là người hầu của Thần Hắc Ám. “

Timothy ngẩn ra, mọi người xung quanh ồ lên. Sau khi Quang Minh thần hội lớn mạnh, tín đồ của Thần khác bị ép đến đường cùng, đã rất lâu không hành tẩu dưới ánh mặt trời. Nếu không phải Langzan cùng Quang Minh thần hội quan hệ bình thường, đã sớm gọi người bắt hắn lại.

Timothy trầm mặt xuống nói: “Tại sao phải giấu diếm diện mạo vốn có của ngươi?”

“Chỉ là tăng thêm một chút cảm giác thần bí thôi.” Đối phương cười cười, nhấc mũ lên, lộ ra một khuôn mặt trung niên phổ thông.

Đây là một tên Người Lùn.

Timothy nhìn vào mắt hắn: “Cậu có cách khiến tiểu vương tử tỉnh lại?”

Người Lùn nói: “Đúng thế.”

“Nói bậy!” Timothy cười lạnh nói, “Cậu ngay cả tại sao tiểu vương tử hôn mê cũng không biết, biện pháp đâu ra?”

Người Lùn nói: “Không quan trọng tôi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến tiểu vương tử tỉnh lại, thì chính là biện pháp tốt. Ngài nếu không tin, thì dẫn tôi đi gặp tiểu vương tử, tôi sẽ làm ngài tin tưởng.”

Timothy nói: “Cậu muốn thấy tiểu vương tử?”

“Không gặp cậu ấy thì làm cho cậu tỉnh lại như thế nào?”

Timothy đứng lên, đột nhiên nói: “Bắt hắn lại.”

Người Lùn không hề động đậy nhìn ông.

Timothy nói: “Tiểu vương tử không có hôn mê, ta muốn kiểm tra yết bảng người mà bày cạm bẫy. Kỳ thực tiểu vương tử trên lưng chỉ bị nổi một vài mụn nước kỳ lạ. Tiếc là khôn vặt của cậu không phát huy được tác dụng.”

“Như vậy, là tôi sai rồi?”

“Cậu biết sai là tốt rồi.”

“Thì ra bên trong Ningya không phải là thần cấp nguyền rủa, cũng không phải buổi tối mỗi ngày đều phải gánh chịu giày vò giống như liệt hỏa đốt người…” Người Lùn lầm bầm lầu bầu, tùy ý binh lính kéo xuống.

“Đứng lại.” Timothy khiếp sợ nhìn hắn, “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Người Lùn một mặt vô tội: “Tôi vừa nhận sai.”

Timothy muốn tìm hiểu nguyên nhân hắn biết bệnh tình của Ningya, nhưng đáng tiếc lần này bất luận ông nói thế nào, đối phương đều kiên trì nói muốn nhìn thấy tiểu vương tử. Timothy hết cách, không thể làm gì khác hơn là phái người mời quốc vương tới. Quốc vương nghe nói có người chưa từng thấy Ningya đã biết bệnh trạng của cậu, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Ngài nghiêm túc nói: “Vị tiên sinh này, ta không quản cậu can thiệp như thế nào đến bệnh trạng, chỉ cần cậu có thể làm nó tỉnh lại, ta sẽ đưa cậu một hòm vàng. Quyết không nuốt lời.”

Người Lùn lắc đầu nói: “Tôi không cần vàng.”

Quốc vương chợt nói: “Ta hồ đồ mất rồi. Cậu cùng Timothy giống nhau, đều là Ma pháp sư vĩ đại, nhất định càng yêu thích thạch anh. Ta sẽ đưa cậu một rương thạch anh, bất kể là lam thạch anh, hồng thạch anh, hay là cái gì khác, cũng đều có thể.”

Người Lùn nói: “Tôi không phải Ma Pháp sư, tôi là người hầu của Thần Hắc Ám.”

Ba chữ Thần Hắc Ám khiến quốc vương nhíu mày. Timothy là Ma Pháp sư, nghe đến Thần Hắc Ám sẽ chỉ cảm thấy bất ngờ, dù sao dưới sự dùng hết sức lực tấn công của Quang Minh thần hội, số lượng tín đồ của thần khác gần như không còn. Ánh mắt ông nhìn Người Lùn không khác biệt lắm với động vật quý hiếm đang sắp tuyệt chủng. Nhưng quốc vương đầu tiên phải suy tính đến thái độ của Quang Minh thần hội, tuy rằng tổng bộ thần hội tại Sangtu, thế lực ở Langzan rất yếu, thế nhưng, đây là dưới tình huống nước sông không phạm nước giếng, một khi tín đồ của Thần Hắc Ám trợ giúp Langzan, không, thậm chí chỉ là tin tức xuất hiện ở Langzan truyền đi, cũng có thể gây nên bất mãn cực lớn đối với đối phương. Hậu quả khó mà lường được.

Người Lùn nhìn biểu tình xoắn xuýt của ông, không nhịn được cười: “Xem ra ngài đối với tình trạng nhi tử trước mắt cũng không quá căng thẳng.”

Làm sao không sốt sắng cho được?

Quốc vương hít sâu một hơi nói: “Chỉ cần cậu có thể cứu nó, thì chính là ân nhân của David · You ta, với thân phận của cậu không quan hệ. Bất cứ yêu cầu gì cậu nói ra, chỉ cần không vi phạm ích lợi quốc gia cùng luân lý đạo đức, ta đều tận lực thực hiện.”

Người Lùn nhìn sắc mặt ông không khác nào tráng sĩ chặt tay, từ từ nhếch môi: “Được rồi, chúng ta đến xem cậu ấy một chút.”

Quốc vương hỏi hắn có yêu cầu gì không.

Người Lùn nói: “Nếu như tôi không có cách nào cứu tiểu vương tử tỉnh, thì hiện tại bất luận điều kiện gì cũng là dư thừa, còn nếu tôi có thể cứu tỉnh tiểu vương tử, có ngài bảo đảm, tôi đây còn gì phải lo lắng nữa?”

Quốc vương thấy hỏi không ra đáp án, không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn giấu ở đáy lòng, trước tiên dẫn hắn đi gặp Ningya.

Ningya trở lại vương cung Langzan đã sáu ngày, người gầy đến chỉ còn da bọc xương. Mặt của cậu vốn nhỏ, lúc này nhìn qua giống như không bằng cả một bàn tay, gối lên đầu cậu phía sau gối nhìn qua đại đến đáng sợ.

Quốc vương mỗi lần nhìn thấy, đều đau lòng không chịu nổi. Bản thân không tự chủ được ảo não ngày đó viết lá thư đó gửi đến. Nếu như không có lá thư đó, Ningya hẳn vẫn đang yên tâm ở tại St Pader chứ không phải nằm ở đây không rõ sống chết.

Người Lùn nói: “Mọi người đi ra ngoài một chút, tôi cần phải ở riêng với cậu ấy một lúc.”

Quốc vương cùng Timothy đồng thời nhíu mày.

Người Lùn nói: “Tôi cần phải mượn sức mạnh hắc ám của thần, nếu như các ngài ở lại, đều sẽ tiếp nhận sức mạnh gột rửa của Thần Hắc Ám, trở thành tín đồ của người. Các ngài khẳng định muốn làm như thế sao?”

Ma Pháp sư không có tín ngưỡng.

Coi như Ma pháp sư hệ Hỏa gặp phải Hỏa thần, đại khái cũng chỉ có hâm mộ đối phương sử dụng nhuần nhuyễn nguyên tố “Hỏa”, sẽ không sinh ra sùng bái cá nhân. Cùng hệ mà còn như thế, thì càng không thể thấy bọn họ đối với vị thần không liên quan khác sinh ra cái quan hệ gần gũi tâm tình gì.

Timothy lui ra trước.

Quốc vương do dự một chút, vẫn là đi ra ngoài. Ngài cũng không phải lo lắng mình biến thành tín đồ của Thần Hắc Ám mà là sợ làm hỏng trị liệu cho Ningya của Người Lùn. Chỉ là sự lo lắng này tại lúc cửa phòng ngủ của Ningya đóng lại trước mắt mình lên tới đỉnh điểm.

Ngài nói: “Hắn có thể làm chuyện kỳ quái gì với Ningya hay không.”

Timothy cười cười: “Bệ hạ yên tâm, tôi đã để lại trong phòng một quả cầu thủy tinh.” Tựa như để lại một đôi mắt ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì. Ông lấy quả cầu thủy tinh ra, niệm thần chú, sau đó liền thấy bên trong quả cầu thủy tinh xuất hiện mặt Người Lùn, cười cười với bọn họ, sau đó, quả cầu thủy tinh vỡ.



Quốc vương lao vào trong phòng.

Đúng lúc Ningya dụi mắt ngồi dậy, thời điểm nhìn thấy ông, đôi mắt bỗng nhiên mở to, càng chấn kinh mà co vai lên, như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng gì vậy.

Quốc vương thương con cùng sốt ruột bị đả kích. Ông đau lòng duỗi ra hai tay: “Thân ái, con trai của ta, ta là cha của con đây mà. Ôi Ningya, chẳng lẽ con không nhận ra ta sao?”

Ningya nhìn về phía Người Lùn.

Người Lùn nói: “Tiểu vương tử mới vừa từ trong ác mộng tỉnh lại, vẫn còn chút không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh.”

“Tại sao anh lại ở đây?” Ningya dò xét hắn.

Người Lùn lại mỉm cười: “Tôi đã nói muốn đưa điện hạ về nhà rồi. Suýt chút nữa đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Ningya biết hắn nói đến chính là chuyện mình bị Dover bắt vào ngục giam Wipanz, mặt đỏ hồng.

Quốc vương nói: “Hai người quen nhau?”

Trực giác mách bảo Ningya Người Lùn có ý đồ gây rối Langzan, không muốn để cho hắn với phụ thân mình gặp nhau quá nhiều, có lệ vài câu. Mà lúc quốc vương nghe đến hắn là kỵ sĩ cấp bảy, đã lấy làm kinh hãi.”Cậu ta không phải là người hầu của Thần Hắc Ám sao?”

Ningya cũng hoảng sợ: “Anh thế mà thừa nhận?” Chuyện như vậy không phải nên là bí mật lớn phải cất giấu trong bụng hả, tại sao lại giống như người khác tùy ý giới thiệu tên mình há?

Người Lùn nói: “Bệ hạ nói, chỉ cần ta cứu ngài tỉnh, sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi.”

Quốc vương nhắc lại với hắn điều kiện tiên quyết: “Không nguy hại quốc gia, không trái với luân thường đạo lý.”

Người Lùn nói: “Ngài yên tâm, chuyện này rất đơn giản, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, tối đa coi như là… Việc trong gia đình thôi.”

Nghe hắn nói như vậy, quốc vương ngược lại càng thêm lo lắng đề phòng: “Rốt cuộc là yêu cầu gì?”

Người Lùn mỉm cười nói: “Tôi muốn với tiểu vương tử cùng một chỗ.”

Cùng một chỗ.

Cùng một chỗ?

Cùng một chỗ!

Mặt quốc vương lập tức đen thui. Mộng đại lục đối với việc hai bên cùng giới kết hôn không bài xích, cho dù là quý tộc, cũng có tiền lệ nam nhân cùng nhau thành hôn. Thế nhưng, dù tư tưởng Mộng đại lục có thoáng như thế nào đi chăng nữa, ví dụ các bậc đi trước nhiều hơn nữa, quốc vương cũng không thể nào chấp nhận được được đứa con mà mình thương yêu nhất lại với một người lùn cùng một chỗ.

Mặt ngài tối sầm lại nói: “Cậu suy nghĩ kỹ càng chưa? Chỉ cần cậu gật đầu, lập tức có thể nắm giữ nguồn tiền tài vô tận.”

Người Lùn nói: “Tiểu vương tử sẽ không để tôi đói bụng đâu.”

Quốc vương nói: “Nó không có tiền.” Đặc biệt nói ý với hắn, không thể phát tài làm giàu.

Người Lùn nói: “Nhưng mà ngài có.” Đương nhiên ông không thể nhìn con mình chết đói.

Quốc vương: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi