THẦN CỐ

< Ý chí của quần chúng là thành trì kiên cố >

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Đứa bé vốn đang khóc nháo, đến trong lồng ngực Ningya lại rất nghe lời, Ngũ hoàng tử liền vội vàng nói: “Nó rất yêu thích ngươi.”

Đứa bé tầm ba, bốn tuổi, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, không giống Vương hậu Marina cặp mắt đào hoa hơi nhíu, ngược lại càng giống Soso hơn. Thời điểm khi nó mở to hai mắt chăm chú nhìn Ningya, Ningya phảng phất thấy được tiểu Nhất hào Soso, không tự chủ được cười rộ lên.

Ngũ hoàng tử như rắn trườn theo côn: “Nếu ngươi thích, không bằng mang về nuôi mấy ngày?”

Harvey nhịn nửa ngày rốt cục không nhịn được nữa nói: “Không được hay lắm.”

Reg III không thể vội vàng bắt chuyện Ningya, Dilin bọn họ, còn đang vội vàng tiếp đón sứ giả Senlisja, còn chưa kịp cùng Ngũ hoàng tử ngồi xuống nói chuyện một chút, Ngũ hoàng tử tự nhiên không biết thân phận của Harvey, thấy hắn nói chuyện không khách khí như vậy, hai mắt không khỏi nhìn nhiều thêm.

Ngũ hoàng tử nói: “Không giới thiệu một chút sao?”

Đã nhiều lần bị Ningya bất thình lình vạch trần thân phận Harvey lần này nắm chặt thời cơ, bạo ngược ôm chầm Ningya nói: “Ngươi đoán xem?”

Ngũ hoàng tử nói: “Thì ra là Vương phi điện hạ.”

Ningya: “…”

Harvey vốn là cảm thấy nghe rất biệt nữu, nhìn sắc mặt Ningya biệt nữu ngay lập tức cảm thấy khó chịu: “Em muốn phủ nhận?”

Ningya nói: “… Anh thừa nhận là được rồi.”

Harvey nói: “Ta không có thừa nhận. Tại sao ta lại phải thừa nhận? Em có cầu hôn ta sao?”

Ningya nháy mắt một cái, hỏi: “Có thể sao?”

Khái niệm trong lòng Thần Hắc Ám đại nhân không giống đại đa số nhân loại ngầm thừa nhận chủ công mới là bên cầu hôn. Dưới cái nhìn của hắn, Ningya bên trong đoạn quan hệ này mới là người càng phải cần lấy ra thành ý.

Ningya còn đang do dự, Ngũ hoàng tử đã đưa hoa tươi trong bình rút ra cho cậu: “Mới vừa hái sáng sớm hôm nay, rất tươi.”

Ningya nhìn Harvey vẻ mặt nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực rất mong đợi, cùng với Ngũ hoàng tử vẻ mặt nhìn như mong đợi nhưng kì thực bình tĩnh, không nhịn được ấn ấn trán. Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.

Tình cảnh lập tức náo nhiệt.

Đợi nửa ngày không đợi được phản ứng mình muốn Harvey nhất thời tức giận, xách cổ đứa nhỏ lên, muốn đem kẻ cầm đầu phá hoại này tiết hận, bị Ningya cùng Ngũ hoàng tử ba chân bốn cẳng ngăn cản.

Harvey thấy hai người cùng nhau sát bên dỗ đứa nhỏ, mặt lập tức kéo xuống: “Các ngươi tách ra cho ta!”

Ngũ hoàng tử còn chưa có phản ứng lại, thì thị vệ một bên gọi “Điện hạ”, một bên lảo đảo xông tới, chỉ là lời nói chưa kịp nói, đã bị Harvey một cước đạp bay ra ngoài.



Ngũ hoàng tử bị biến cố liên tiếp huyên náo đau đầu, ngực đau, đau dạ dày… Khắp toàn thân không chỗ nào không đau, dứt khoát đem đứa nhỏ ấn lại vào trong lồng ngực Ningya, còn mình đi tìm thị vệ bị đạp bay.

Ningya ôm đứa bé vỗ về, dỗ một chút đứa bé liền an tĩnh, ôm cổ cậu khóc thút thít nghẹn ngào xì mũi.

Harvey một mặt ghét bỏ: “Bẩn thỉu, ném đi.”

Đứa nhỏ dường như nghe hiểu hắn, cổ tay ôm Ningya nắm thật chặt. Đứa nhỏ không nhẹ không nặng, ghìm Ningya đên có chút thở không thông, đôi mắt Harvey lập tức tái đi, đột nhiên xuất hiện ở bên người Ningya, đoạt đi đứa nhỏ từ trong lồng ngực của cậu.

Đứa nhỏ sợ đến khóc lên.

Ningya đau đầu nói: “Vất vả lắm mới dỗ được…”

Harvey lãnh khốc nói: “Người chết là sẽ không khóc.”

“Nó vẫn còn là con nít.” Ningya vồ tới muốn cướp đứa nhỏ.

Harvey đem bé xách cao.

Ningya với không tới, cái khó ló cái khôn, niệm một thần chú, dùng “thổ” hệ ma pháp lót chân nhấc mình lên.

Harvey kinh ngạc nhìn cậu từng chút một tăng lên, cúi đầu nhìn dưới chân của cậu một cái, nói: “Wao! “Thổ” hệ Ma Pháp sư!”

Ningya không để ý tới hắn trêu chọc, vươn tay với đứa nhỏ.

Đứa nhỏ vươn người, một bên khóc một bên liều mạng với cậu, nhìn góc độ người bên ngoài, trở thành một bộ cảm động lòng người mẹ con gặp lại.

Harvey đột nhiên nhẹ buông tay.

Đồng tử Ningya trong nháy mắt co lại, thân thể cảm giác thật giống phóng đại mấy lần, chớp mắt khi đứa nhỏ rơi xuống, hai tay đẩy ra ngoài, tiếp lấy đứa nhỏ rơi xuống.



Sau khi tiếp được đứa nhỏ Ningya hậu tri hậu giác phát hiện, mình đang như làm một chuyện vô cùng ghê gớm.

Harvey ở cách đó không xa nhìn cậu.

Cậu cũng nhìn Harvey.

Nửa ngày.

Harvey giận dữ cười: “Em vì nó, vậy mà đẩy ta. Ta gần đây có phải là đối với em quá tốt rồi, khiến cho em quên mất, em chỉ là một nô lệ nhỏ bé của ta.” Hắn tức giận đến nói không biết lựa lời. Bản thân mình ở trong lòng của cậu cứ như vậy không quan trọng sao? Vì không nhận ra người nào hết nhỏ bé là có thể tùy tùy tiện tiện động thủ với mình.

Ánh mắt hắn lóe lên, nếu như nói trước đó vốn là đùa giỡn, bây giờ đối với đứa bé này là thật động sát cơ.

Ningya trong lòng hồi hộp một hồi, thả đứa nhỏ xuống thật nhanh, vồ tới ôm lấy hắn.



Đứa nhỏ một bên khóc một bên ngốc nhìn bóng lưng Ningya, lảo đảo chạy tới, ôm lấy bắp chân của cậu.

Tiếng khóc của đứa nhỏ thực sự quá mức thê thảm, Ningya cảm thụ được vật nhỏ ấm áp mềm mại nơi bắp chân kia, trong lòng cũng là một trận khổ sở.

Harvey: “…”

“Có chuyện phải nói cho em.” Harvey do dự buông xuống tay bên người một chút, rồi lại nâng lên, nhẹ nhàng ôm Ningya.

Ningya thả xuống tảng đá lớn trong lòng, ngẩng đầu lên, nhìn cơn giận của Harvey còn sót lại chưa tiêu, đến gần hôn cằm hắn một cái.

Harvey mí mắt hơi rũ xuống, vừa vặn liếc đậu đỏ đinh đang ôm cẳng chân Ningya không chịu buông, tâm tình càng thêm không tốt: “Reg III giống như sắp chết.”

Ningya nhất thời không phản ứng kịp, từ trong lồng ngực của hắn nói: “Cái gì cơ?”

“Chính là như em nghe được.”

Ningya nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Harvey giọng điệu không sao cả: “Thị vệ kia vừa mới nói, sứ giả Senlisja vào thời điểm yết kiến ám sát hắn, hiện tại sống chết chưa rõ.”

Ningya lo lắng đề phòng. Reg III có chuyện, Shamanlier mới vừa ổn định lại muốn nổi sóng, cũng may còn có Ngũ hoàng tử…

Harvey nói: “Lão ngũ muốn soán vị, bây giờ là thời điểm tốt.”

“… Ngũ hoàng tử muốn soán vị?”

Harvey nói: “Ví dụ vậy.”

Ningya nói: “Không biết bệ hạ bị thương như thế nào.”

“Nhìn thì biết.” Harvey kéo Ningya nghênh ngang đi ra ngoài. Đứa nhỏ không ai chăm sóc, Ningya không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là để ở bên người.

Thị vệ trong cung không biết bọn họ muốn đi đâu, cũng không ngăn cản, chờ bọn hắn đi qua hành lang, thời điểm đang chuẩn bị từ giữa đình chuyển tới hành lang dẫn tới tẩm cung của hoàng đế, Công chúa Joanie  chạy như bay lao ra. Nàng chạy rất vội, cũng không chú ý hai người bọn họ đang đứng ở bên cạnh tiêu sái bước đến, trực tiếp chạy về phía cửa sau, mấy kỵ sĩ đi theo bên cạnh nàng, cũng là bộ dáng vội vã.

Thời điểm một kỵ sĩ cùng thị vệ sượt qua người, còn hô một câu: “Lập tức dẫn người đuổi bắt!”

Ningya quay đầu xem Harvey: “Bắt được thích khách Senlisja sao?”

Harvey nhún vai.

Vào lúc này, bọn họ đi thăm Reg III cũng không giúp đỡ được gì, chẳng bằng cùng đi truy tìm thích khách. Thời điểm cậu đề nghị như vậy, Harvey không chút nghĩ ngợi bác bỏ: “Ta bắt hắn, thì giống nhân loại giết con kiến.”

Ningya suy nghĩ một lúc nói: “Senlisja cùng Shamanlier không giáp nhau, cũng không có xung đột lợi ích quá lớn, hoàn toàn không cần thiết động thủ ám sát Reg III. Trừ khi, có người ở sau lưng sai khiến.”

Harvey nói: “Em có thể trở về hỏi Ciro bệ hạ của mấy người.”

Ningya nói: “Senlisja ở gần Đông Côi Mạc, nữ thần Trí Tuệ trước cũng đã nói, muốn công chiếm Senlisja, có thể hay không…”

Harvey nhíu mày.

Dù trước khi rời khỏi Đông Côi Mạc, hắn cùng với Siton từng có thỏa thuận, thế nhưng, cũng khó bảo đảm Siton lần thứ hai phản bội.

“Vậy thì đi nhìn xem sao.” Harvey ôm lấy Ningya, Ningya ôm sát đứa nhỏ, ba người bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Tháp chuông Wisding là tòa kiến trúc cao nhất phía bắc của thành Bert, đứng ở trên, có thể mang phần lớn cảnh vật phía bắc thu vào đáy mắt, dùng để quan sát không thể tốt hơn. Ningya một tay ôm eo Harvey, một tay ôm đứa nhỏ, mở to mắt nhìn Công chúa Joanie  mang theo một đám kỵ sĩ cùng thị vệ, một đường truy đuổi từ phía nam lên phía bắc. Ở trước mặt bọn họ là một đoàn xe. Xe ngựa nghiêm trọng làm chậm tốc độ của đội ngũ, mặc dù bọn hắn đã chạy trước một lúc, nhưng vẫn từ từ để Công chúa Joanie  đuổi kịp.

Xe ngựa nửa đường dừng lại, bên trong một nữ nhân tóc dài lao ra, đánh tay về phía bên cạnh ngựa. Người cưỡi ngựa tiện tay chụp tới, kéo nàng ngồi lên lưng ngựa, chạy trốn một đoạn đường, thế nhưng từ đầu đến cuối không chạy qua Công chúa Joanie.

Lúc này, Ningya cùng Harvey đều nhìn rõ, từ trong xe ngựa kia lao ra căn bản không phải sứ giả Senlisja, mà là Vương hậu Marina.

Cũng khó cho nàng một vương hậu còn phải tu luyện kỹ năng diễn xuất, trước đó điên cuồng nguyền rủa Reg III chỉ là đang biểu diễn trạng thái tuyệt vọng của mình, làm cho bọn họ tin tưởng nàng cùng đường mạt lộ, sau đó thừa dịp Reg III bị đâm, thời điểm trong hoàng cung tự lo không xong, người tiếp ứng đưa nàng từ trong hoàng cung đi ra.

Trở lại nội dung nói chuyện từ chính Vương hậu Marina cùng Công chúa Joanie.

—— Harvey cùng Ningya vì muốn nghe rõ hai bên nói gì, đã từ tháp chuông dời đến trong hẻm nhỏ của đường phố nơi bọn họ đứng.

Vương hậu Marina giọng căm hận nói: “Ngươi còn muốn từ trên người ta lấy cái gì nữa? Julan cho ngươi, đứa nhỏ cho ngươi, ta đã không còn gì cả, tại sao cứ cắn ta không tha?”

Công chúa Joanie  nói: “Chính là bởi vì ngươi không còn gì cả, ta mới mời ngươi tiếp tục lưu lại thành Bert, lưu lại Shamanlier.”

Vương hậu Marina nói: “Ta sẽ không trở về.”

Không biết có phải vì nghe được thanh âm của nànghay không, đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc ôm cổ Ningya đột nhiên cao giọng khóc lớn lên.

Nó vừa khóc, Ningya cùng Harvey liền không giấu được.

Tầm mắt mọi người đều nhìn tới nơi bọn họ ẩn thân.

Ningya đang do dự có rời đi hay không, Harvey đã tự nhiên hào phóng đi ra ngoài: “Đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục.”

Hắn đi ra ngoài, Ningya tự nhiên không thể che giấu.

Vương hậu Marina nhìn thấy cậu ôm đứa nhỏ, ánh mắt lóe lên, khóc thét nói: “Đứa nhỏ, con trai của ta, trải lại con trai cho ta!”

Công chúa Joanie thúc ngựa tiến lên, Ningya bày ra vẻ bất cứ lúc nào cũng trợ giúp trận chiến: “Chỉ cần ngươi theo ta trở lại, ta sẽ để mẹ con các ngươi đoàn tụ.”

Vương hậu Marina cười lạnh nói: “Các ngươi có tốt bụng như vậy à?”

Công chúa Joanie  rút trường kiếm kỵ sĩ bên người ra, chỉ vào đứa nhỏ trong tay Ningya: “Hoặc là, các ngươi chuyển sang nơi khác đoàn tụ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi