THẦN CÔN TIÊN NỮ ĐẠI NHÂN CƯỜNG CƯỚI MỸ KIỀU THÊ


“Các ngươi nói đều đúng, chỉ là ta cảm thấy chủ tử thoạt nhìn không phải người sẽ vì trấn an người khác mà nói dối đâu.

Còn cái thuật pháp gì gì đó kia, ta cảm thấy chủ tử nói là sự thật.


”“Ôi dào, chúng ta đừng ở chỗ này dông dài nữa, ta thấy cho dù thật hay giả thì cũng đều là chuyện tốt với chúng ta, giờ chúng ta đi quanh viện xem xem thế nào rồi tìm hiểu một chút để cho quen việc đi.”Thược Dược nhìn ba người đang coi nàng ấy, một người sống sờ sờ trước mặt họ như không khí rồi cứ ngươi một câu ta một câu mà hai gò má không khỏi co giật.Mấy kẻ dở hơi như thế này, tiểu thư nghiêm túc thật đấy à?“Ngoài cái viện này ra, những chỗ khác các ngươi không cần đi, muốn ra vào phủ thì đi qua cửa hậu viện đó là được.

Và tất nhiên, trừ chủ tử là cô nương đây thì các ngươi cấm không được nghe theo lời sai phái của bất cứ kẻ nào trong phủ.”Ba người nghe xong có chút hoang mang.Thược Dược lại nhịn không được nói.Hỉ Dương nhìn Thược Dược, cái bộ dạng nhân sinh không còn gì luyến tiếc kia làm nàng hoảng hốt nghĩ về mình trong quá khứ.Nàng nhịn không được bật cười: “Sao? Mấy người bọn họ đắc tội với ngươi à?”“Cô nương, người có biết không, mấy cái người này cái ríu rít, lầm bầm lầu bầu tự nói chuyện một mình thì cũng thôi đi, đằng này lại cứ cái gì cũng hỏi tại sao, thuộc hạ cũng chẳng biết trả lời kiểu gì nữa.

Vất vả lắm mới tống cổ đi được, cô nương, những gì người vừa nói là thật hay giả vậy?”Hỉ Dương không cười nữa: “Đương nhiên là thật.”“Thế, thế những tin đồn không hay đó đều là giả sao?”“À không, bát tự không tốt cũng là thật.

Chỉ là bát tự đấy phải tùy nơi, tùy người và cả vật nữa.


Nàng ấy đối với ta mà nói có khi còn vượng cho ta nữa.

Cho nên đương nhiên là cực tốt.”“Còn có kiểu vậy nữa à, thế còn cái tên sức ăn thì lớn mà sức làm lại tí hon kia thì sao?”“Ừm, nhìn hợp mắt ta nên chọn thôi.”...Cung điện vàng son lộng lẫy phát ra vầng hào quang sáng chói lấp lánh, kiến trúc uy vũ đồ sộ , sừng sững mà trang nghiêm.Tuần tra hộ vệ thỉnh thoảng đi qua bố phòng.Địch Quân Dương vâng mệnh tiến cung.Bên trong thư phòng yên tĩnh, rèm châu lặng lẽ không chút động.


Thái giám cùng cung nữ đứng một bên hơi hơi rũ đầu, không dám liếc ngang liếc dọc.“Quân Dương, ngươi cũng biết Lục Hữu Vi dâng tấu sớ, khép cho ngươi tội ỷ quyền mưu tư, bao che cho vị hôn thê của ngươi, đã không giao hung phạm ra lại còn qua loa kết án.”Hoàng đế là một người đàn ông trung niên trầm ổn tuấn tú, không khó để nhìn ra lúc trẻ tuổi, ông ta cũng là một người vô cùng thanh tú.Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ cơ trí thâm trầm, mang khí thế bất khả xâm phạm của một kẻ bề trên.“Nếu Hoàng thượng tin lời buộc tội này thì chắc chắn sẽ không gọi thần vào cung.” Địch Quân Dương dáng người cao thẳng giống như tùng bách, tươi đẹp mà mạnh mẽ.Hoàng thượng cười: “Khanh đúng là rất hiểu trẫm, vậy khanh nói thật cho trẫm nghe, khanh có vị hôn thê từ bao giờ, sao trẫm không biết.”Ông ta cười tủm tỉm, phảng phất đâu đó sự hiền từ của phật Di Lặc.Chỉ có Địch Quân Dương biết, không bao giờ có chuyện Hoàng thượng có tấm lòng nhân từ, biểu cảm thể hiện ra bên ngoài kia đều là giả dối nhằm làm tê liệt đối phương mà thôi.Hắn rũ mắt, khóe môi hơi hơi nhếch: “Chuyện này là từ lúc phụ thân thần còn tại thế đã quyết định rồi.”“Nói vậy có nghĩa là thật à?”Địch Quân Dương là ai, Đại Lý Tự Khanh hắn thẩm án đương nhiên không có khả năng phạm lỗi sai về văn tự.“Vị hôn thê là thật, bao che hung thủ là giả.”“Hừ, chuyện đó rốt cuộc là như thế nào trẫm cũng nghe ngự sử đại phu nói rồi, lúc ấy con trai độc nhất của Lục Hữu Vi ở trên phố có trêu đùa vị hôn thê của ngươi một chút; nói được vài câu đã bị vị hôn thê của ngươi hạ chú nguyền rủa mà chết.”“Hoàng thượng, đó không phải nguyền rủa, là tướng thuật, là bấm độn bói toán.

Cũng giống với mấy vị Chúc quan thôi ạ.” (Chúc trong đây chỉ chức quan Đại Chúc và Tiểu Chúc trong hoàng cung, chuyên về bói toán và vu thuật nhằm dự đoán vận nước và thời tiết.).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi