Nghĩ đến thủ đoạn của Cốc Hoang, sắc mặt hai người đều trắng bệch, như sinh bệnh nặng.
- Hàn Lâm, ngươi thật lớn mật!
Trầm Quát lạnh lùng nói.
- Thiên Nguyên Chân Dịch thuộc về ai còn có tranh luận, ngươi lại tự mình lấy bán, trong mắt ngươi còn có tông môn sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Đừng nói phế thoại nữa, Thiên Nguyên Chân Dịch là của ta, nói đến trời cũng như thế, không tin các ngươi có thể để tất cả Sơn Hà Cảnh trong tông đến vây công ta, xem ta một người có đả đảo tất cả bọn họ hay không?
- Loại nói xấu không có kỹ thuật hàm lượng này thực không có ý nghĩa, nói đám người Thì Minh đi. Các ngươi nói ta giết bọn họ, có nhân chứng vật chứng không, hẳn không phải là mấy người bọn hắn báo mộng cho các ngươi chứ?
Phốc!
Đám đệ tử bình thường duy trì trật tự ở bên ngoài nhất thời bật cười, bất quá, ngày hôm nay cũng không phải công thẩm, bởi vậy bọn họ cũng rỗi rãnh, bốn phía cũng không có người vây xem.
Trầm Quát mặt trầm như nước.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày kia sẽ bị một Sơn Hà Cảnh làm thiếu chút nữa tức chết.
Này ngẫm lại cũng là sự tình không có khả năng, Sơn Hà Cảnh nào dám tranh luận với Nhật Nguyệt Cảnh? Hơn nữa, dù tranh luận thì đã có sao, đập chết là được, Sơn Hà Cảnh còn có thể lật trời sao?
Nhưng tình huống hiện nay, hắn thật đúng là không thể xuất thủ.
Thứ nhất, hắn còn không biết Thiên Nguyên Chân Dịch có thật bị cầm đấu giá hay không, nếu như bị Lăng Hàn dấu đi, mà hắn lại đập chết Lăng Hàn, vậy hắn chờ bị Cốc Hoang chỉnh chết đi.
Thứ hai, Lăng Hàn chính là đệ tử hạt giống, cái thân phận này một ngày không tước, vậy thì không phải là hắn có thể động thủ giết được.
Bởi vậy, chỉ có thể nhịn mà không thể xả giận, Trầm Quát tự nhiên nổi giận.
Thình thịch!
Đúng lúc này, đại môn đột bị đẩy ra… chắc là bị đá văng ra, có thể thấy đại môn mở ra, phía sau có một người duy trì tư thế ra chân.
Này là một người trẻ tuổi, vóc dáng thon dài, dáng dấp anh tuấn, nhưng hắn phát ra khí tức cũng cường đại vô cùng, để rất nhiều người ở đây đều ngừng hô hấp, như bị người bóp cổ, vô cùng khó chịu.
- Bái kiến Thiếu Chủ!
Chỉ thấy bọn người Trầm Quát lập tức đứng lên, cung kính hành lễ, mà đệ tử Sơn Hà Cảnh thì quỳ trên đất.
Người này là Cốc Hoang!
Lăng Hàn xoay người lại, nhìn đối thủ còn không có gặp mặt, hắn muốn nhớ rõ dáng dấp của đối phương, sau đó lúc giết người sẽ không chém sai mục tiêu.
Sắc mặt của Cốc Hoang không quá tốt, hắn bước vào Điện Phủ, hừ lạnh nói:
- Đám phế vật các ngươi rốt cuộc là làm việc thế nào? Bản thiếu đạt được bẩm báo, đã có một giọt Thiên Nguyên Chân Dịch bán đấu giá ra!
Xuất hiện một giọt, nói rõ ba giọt còn lại khẳng định đã ở hiệu buôn Mặc thị.
Bọn người Trầm Quát câm như hến, tuy bọn họ đều là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng ở trước mặt Cốc Hoang đều như con chi chi. Không có biện pháp, thực lực của người ta không yếu hơn bọn hắn, địa vị lại cao hơn một mảng lớn, còn có một Lão Tử là Tinh Thần Cảnh đỉnh phong, ai chọc nổi?
Hơn nữa, bọn họ đều là người của Cốc Môn, sao dám bất kính với Thiếu Chủ?
Cốc Hoang nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Ngươi, lập tức chạy đi phòng đấu giá, bỏ dở đấu giá!
- Nga, vì sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Bởi vì đây là mệnh lệnh của bản thiếu!
Cốc Hoang ngạo nghễ nói.
- Ngốc thiếu!
Lăng Hàn xuy một tiếng.
- Ngươi, ngươi dám mắng ta?
Cốc Hoang cả giận nói.
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Nếu ngươi không phải ngốc thiếu mà nói, cần gì phải hỏi lại như thế.
Cốc Hoang nhất thời nổi trận lôi đình, chưa thấy qua có người như vậy, ngay cả mắng chửi người cũng có thể mắng lẽ thẳng khí hùng như thế. Hắn hừ một tiếng nói:
- Vào Hình đường còn dám lớn lối như vậy, thực sự là hiếm thấy! Bất quá, ngươi đừng quên đây là địa phương nào!
- Tra a, nên làm gì thì làm cái đó!
Đám người Trầm Quát hai mặt nhìn nhau, bọn họ vốn đang tra, là ngươi đột nhiên tới, cắt đứt thẩm vấn, lại còn trách bọn họ.
Nhưng bọn họ dám oán giận sao?
Bọn họ cũng không phải Lăng Hàn.
- Hàn Lâm, ngày hôm nay mặc cho ngươi khẩu trán hoa sen, cũng khó chạy trốn chính nghĩa nghiêm phạt!
Trầm Quát quay về chủ vị, chợt vỗ bàn nói,
- Truyền nhân chứng!
Chỉ một hồi, hậu điện liền có mấy người đi ra, đều là đệ tử trẻ tuổi Sơn Hà Cảnh.
- Mấy người các ngươi, có từng gặp qua Hàn Lâm hành hung, giết đám người Thì Minh ko?
Trầm Quát hỏi.
- Có, đại nhân!
Vài tên đệ tử Sơn Hà Cảnh cung kính gật đầu.
- Hàn Lâm, ngươi nói như thế nào?
Trầm Quát nhìn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, nhìn một người trong đó nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, ta dùng chiêu thuật, vũ khí gì giết Thì Minh?
- Ách…
Người bị hỏi không khỏi cứng lại, trong kịch bản không có cái này a.
- Làm sao, thấy ta giết người, nhưng ngay cả ta giết thế nào cũng không biết?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi là nhãn thần gì a?
- Trước đừng trả lời!
Lăng Hàn khoát tay chặn lại, lại nhìn những người khác nói:
- Các ngươi đều thấy ta giết người, vậy đồng thời nói đi, ta dùng vũ khí gì giết Thì Minh.
- Đừng nóng vội, ta đếm một hai ba, các ngươi đồng thời trả lời.
- Một.
- Hai.
- Được rồi!
Trầm Quát chợt hét lớn một tiếng.
- Hàn Lâm, ngươi muốn nháo tới khi nào?
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Ta đây không phải là tự chứng minh thuần khiết sao? Hơn nữa, đây là một vấn đề rất đơn giản không phải sao, thấy ta giết người, ta hỏi bọn họ ta dùng hung khí gì, đây không phải sự tình rất hợp lý sao?
- Hanh, ngươi đây là đang uy hiếp nhân chứng!
Trầm Quát lạnh lùng nói.
- Ha hả, ở trước mặt mấy vị Nhật Nguyệt Cảnh đại nhân, ta làm sao dám uy hiếp nhân chứng, cũng không có thực lực này!
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ta cái gì cũng không nói, như vậy mấy vị đại nhân mới hài lòng?
- Ha hả, quả nhiên là người khéo mồm khéo miệng!
Trong tiếng cười dài, ngoài cửa lại xuất hiện một người.
Không hợp, là hai người, một trước một sau.
Đứng ở phía trước đồng dạng là thanh niên anh tuấn, dung mạo không kém Cốc Hoang, mà thực lực chỉ sợ cũng không thấp, đồng dạng tán phát ra khí tức để người hít thở không thông.
Người này Lăng Hàn không biết, bất quá khi Lăng Hàn thấy người phía sau là Cơ Vân Chi, hắn có thể đoán ra thân phận người này.
Hoa Môn Thiếu Chủ, Hoa Dương Văn.
- Hoa Dương Văn, ngươi tới làm gì?
Cốc Hoang lập tức hừ nói.
- Ha hả, ở đây cũng không phải nhà ngươi mở, dựa vào cái gì bản thiếu không thể tới?
Hoa Dương Văn tự nhiên sẽ không để ý tới Cốc Hoang, mọi người đều là hậu đại của đệ tử Hằng Hà Cảnh, cũng là Thiếu Chủ một phe phái, địa vị tương đương, cảnh giới tương đương, thực lực cũng tương đương.
==============
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.