Lăng Hàn liếc qua, chậm rãi nói:
- Ta chỉ đang chấp pháp, ngươi dám cản trở ta tức là phản quốc. Ngươi muốn ta diệt luôn ngươi?
Cái này!
Dương Hiểu Thành cứng người, tội danh này thật lớn. Nếu bị chụp cái mũ đó đừng nói là gã, Dương gia cũng gặp họa.
Giọng Lăng Hàn lạnh băng, tiếp tục đến gần Dương Tử Thanh:
- Biến ra xa chút!
Dương Hiểu Thành cố gắng vớt vát:
- Lăng Hàn, ngươi thật sự muốn đối địch với Dương gia ta?
Lăng Hàn quăng cái mũ lớn hơn:
- Là Dương gia của ngươi muốn chống đối thánh thượng đúng không?
Dương Hiểu Thành nghẹn họng. Đương kim thánh thượng là thần linh, lúc trước thành lập hoàng triều, xua đuổi yêu thú, truyền bá võ đạo, tạo dựng lại trật tự, đây là công đức vô thượng, mỗi người tôn kính y từ tận đáy lòng.
Nếu đồn ra ngoài Dương Hiểu Thành bất kính với thánh thượng thì bảo đảm sẽ bị người chặt thành mấy khúc.
Dương Tử Thanh đứt dây thần kinh:
- Không, không, không!
Dương Tử Thanh ngã xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!
Lăng Hàn lạnh lùng nói:
- Ai đều không muốn chết, nhưng ngươi làm chuyện tội ác tày trời!
Lăng Hàn không có lòng đồng tình vì đối phương mua hung thủ giết hắn. Hắn không phải thánh mẫu.
Lăng Hàn vươn tay chộp Dương Tử Thanh.
Trong áp lực tuyệt vọng, Dương Tử Thanh bùng nổ dục vọng cầu sinh cuống cuồng chạy trốn. Hướng Dương Tử Thanh bỏ chạy là sâu trong phủ thành chủ.
Mọi người sửng sốt sau đó gật gù.
Chạy ra ngoài thì Dương Tử Thanh có nhanh hơn Lăng Hàn được không?
Ngược lại nếu chạy vào phủ thành chủ thì Lăng Hàn có dám đuổi theo không?
Lùi một bước cho là Lăng Hàn dám rượt theo, nhưng Dương Tử Thanh gặp phải thành chủ đại nhân thì hắn còn dám giết người không?
Thành chủ đại nhân không phải Lăng Hàn, lão suy xét cân bằng, suy xét thực lực của mỗi gia tộc, cái kiểu khẩu cung đơn phương này hoàn toàn có thể xé bỏ.
Chậc chậc, trong thời gian ngắn có thể suy nghĩ được nhiều như vậy, Dương Tử Thanh không ngốc.
Nếu Dương Tử Thanh biết bình luận của mọi người thì gã cũng ngây ngẩn, vì gã không nghĩ nhiều như thế, hoàn toàn là cắm đầu chạy.
Dương Tử Thanh chạy, người trước mặt đều tránh đường. Một vì mọi người không muốn dính dáng với gã, ai vì không muốn đối địch với Dương gia.
Dương Tử Thanh một đường chạy thông suốt, nhưng đằng trước bỗng xuất hiện một nữ nhân, khoảng mười bảy, tám tuổi, xinh đẹp mơn mởn, da trắng như sữa bò, mái tóc đen bóng, cực kỳ xinh đẹp.
Nếu là lúc khác Dương Tử Thanh sẽ tha thiết nịnh người đẹp, hy vọng được mỹ nhân ưu ái. Nhưng bây giờ trong đầu Dương Tử Thanh chỉ có mạng sống của mình, vì thế gã vươn tay chộp thiếu nữ định ném hướng Lăng Hàn, tạo cơ hội chạy trốn cho mình.
Dương Tử Thanh mới thò tay ra thì bên tai nghe giọng lạnh băng:
- Muốn chết!
Không còn sau đó.
Dương Tử Thanh đã chết.
Dương Tử Thanh bị người bóp cổ chớp mắt chấn nát xương toàn thân, chết tươi.
Văn Nhân Tứ Nguyệt, Triệu Trực Thụ, Lý Tử Nguyệt kêu tên thiếu nữ mới đi ra:
- Nhược Tiên muội tử.
Bọn họ lại hành lễ với lão nhân đi bên cạnh thiếu nữ, biểu tình vô cùng cung kính.
Mới rồi là lão nhân bóp chết Dương Tử Thanh.
Đây là Phong Nhược Tiên sao?
Đa số người ở đây không biết mặt Phong Nhược Tiên, nghe nhóm Văn Nhân Tứ Nguyệt chào hỏi mới hiểu ra.
Mọi người hành lễ:
- Xin chào Phong tiểu thư!
Đây là đại tiểu thư phủ thành chủ, tương lai không chừng sẽ thành vương phi, thậm chí là hoàng hậu.
Đám người biểu tình quái dị nhủ thầm Dương Tử Thanh thật xui xẻo, vừa lúc đụng vào Phong Nhược Tiên, còn dám tấn công nàng. Nhưng lão nhân kia là ai, ra tay rất dứt khoát vô tình, trực tiếp giết người.
Lăng Hàn thầm tiếc nuối, hắn muốn tự tay giết Dương Tử Thanh. Nhưng trông lão nhân siêu mạnh, thôi đừng tìm lão ‘lý luận’.
Ba người Văn Nhân Tứ Nguyệt cùng chào:
- Xin chào Mục quản gia!
Mọi người tim rớt cái bịch. Ai đều biết phủ thành chủ có một lão quản gia, nghe nói lúc bị người truy sát được thành chủ đại nhân cứu nên cam lòng làm nô.
Đây là một cường giả Cực Cốt cảnh.
Những người khác hành lễ:
- Xin chào Mục quản gia!
Đối với một đại nhân vật phải bày ra sự cung kính, đó là cường giả nặng ký trong Hùng Cứ thành.
Lão quản gia không để ý đến ai, lão nheo mắt dường như uể oải.
Phong Nhược Tiên cười tủm tỉm chào đám người Văn Nhân Tứ Nguyệt, cũng thân thiện cười chào lại người khác. Nàng dịu dàng như nước, không có chút gì kiêu ngạo của thiên kim phủ thành chủ, làm mọi người tán thán. Cái tên đẹp tựa tiên nữ là quá đúng, thân thiết như hài tử trong gia đình bình thường, khiến người thích.
Lăng Hàn thì thầm lắc đầu, một người sống bỗng chết trước mắt mà nàng không chớp mắt cái nào, đây là phản ứng của người thường sao?
Nhưng liên quan gì hắn?
Phong Nhược Tiên chỉ vào Dương Tử Thanh, hỏi:
- Hắn bị gì vậy?
Lý Tử Nguyệt đến gần kéo Phong Nhược Tiên sang một bên nhỏ to:
- Nhược Tiên muội muội, để ta nói cho nghe.
Một lúc sau Phong Nhược Tiên trở về, nhìn hướng Lăng Hàn:
- Lăng phó đội trưởng làm rất tốt.
Khen hắn?
Lăng Hàn ngạc nhiên, hắn buộc Dương Tử Thanh chạy trốn, khiến đối phương hốt hoảng đụng vào Phong Nhược Tiên dẫn đến lão quản gia ra tay oanh sát gã. Nói sao thì có người chết trong bữa tiệc làm chủ nhân không vui gì, nhưng Phong Nhược Tiên chẳng những không tức giận ngược lại khen ngợi hắn, làm Lăng Hàn thấy kỳ.
Lăng Hàn gật đầu với Phong Nhược Tiên:
- Xin lỗi vì ra tay trong tiệc sinh nhật của Phong tiểu thư, đã quấy nhiễu tiểu thư.
Phong Nhược Tiên cười dịu dàng làm lòng người thoải mái:
- Cấu kết với tổ chức sát thủ, quốc pháp khó tha, Lăng phó đội trưởng đừng tự trách.
Hèn gì Phong Tử Thịnh tràn đầy tự tin cho rằng nữ nhi sẽ thành sủng phi của hoàng tử nào, thậm chí có hy vọng trở thành hoàng hậu. Khuôn mặt hay cách nói năng, tu dưỡng đều không có gì soi mói.
Phong Nhược Tiên thu về tầm mắt nhìn Lăng Hàn, quay sang trò chuyện vài câu với mọi người, sau đó tuyên bố bắt đầu tiệc sinh nhật.
Tuy rằng thành chủ không đến nhưng có một vị lão quản gia Cực Cốt cảnh tọa trấn, làm người ta khó chơi thỏa thích, mỗi tiếng nói cử động rất là gò bó.
Lăng Hàn thì không để ý, chờ chút nữa tặng quà xong hắn sẽ đi.
Chuyến đi này có thu hoạch lớn, đánh Nghiêm Tuấn một trận, làm Dương Tử Thanh chết, xem như thu lợi một nửa, việc còn lại là tiêu diệt Nghiêm Tuấn.
Ai đều biết thành chủ đại nhân định gả nữ nhi cho hoàng thất nên không kẻ nào mắt mù hiến ân cần với nàng, đó là chán sống. Mọi người khách sáo giữ khuôn phép.
Lăng Hàn ngồi cạnh Nghiêm Tuấn, gã đang uống rượu giải sầu. Sau khi xấu mặt trước mọi người, giờ không ai muốn ngồi cùng Nghiêm Tuấn.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.