THẦN ĐẦU BẾP THÂN YÊU CỦA EM

Một ngày nọ, Giang Mi Ảnh đang ăn bữa trưa salad tự mình làm, một vị khách không mời mà đến tới cửa.

Chàng trai trẻ mặc áo khoác, đội mũ bảo hiểm, xách theo túi cơm hộp, thở hồng hộc bước vào công ty, sau một hồi hỏi han đã tìm tới nhà ăn.

Tổng giám đốc đang ăn thịt kho tàu, vừa nhìn thấy người đến, miếng thịt kẹp trên đôi đũa rơi vào trong bát, ông cười tủm tỉm hỏi: “A, sao cậu nhóc lại tới đây?”

Giang Mi Ảnh đứng xem một bên, chỉ cảm thấy cậu nhóc này rất quen mắt, nhưng mà cậu nghiêng mặt, lại bị mũ bảo hiểm che đi, không nhìn rõ lắm.

“Lãnh đạo, các người hại sư phụ tôi thảm rồi!” Nét cười ôn hòa trên mặt tổng giám đốc còn chưa tắt, đã nghe thấy cậu nhóc kia đột nhiên gào khóc nói, tiếng nói vang vọng khắp nhà ăn.

Nụ cười trên mặt tổng giám đốc cứng lại, ông xấu hổ giật giật khóe miệng, lại nhìn các đồng nghiệp vây xem xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh cảm giác cột sống ớn lạnh, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Khụ, nhóc cậu từ từ đã, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.” Nói xong, tổng giám đốc đưa khay cơm cho người đồng nghiệp đang ăn cùng, bảo anh ta xử lý giúp, sau đó đưa cậu nhóc kia ra khỏi nhà ăn.

Lúc đi ngang qua Giang Mi Ảnh, ông thấp giọng, nói: “Khụ, Tiểu Giang, cô đi theo chúng tôi luôn.”

Giang Mi Ảnh mở to mắt nhìn, khó tin: “Tôi á?”

Phương Khả Khả bên cạnh nhìn giám đốc, nhìn Giang Mi Ảnh, lại nhìn anh bé thoạt nhìn như người đưa cơm hộp kia, cuối cùng trợn tròn hai mắt, vô thức cảm thán một tiếng kinh ngạc.

Giám đốc để ý đến cô ấy, đang định nói chuyện, Phương Khả Khả đã vội vàng bê khay đồ ăn, thì thầm: “Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi làm hiệu ứng đặc biệt, Mi Ảnh, chị đi nha.” Sau đó lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm này, bỏ lại Giang Mi Ảnh bơ vơ không nơi nương tựa duỗi tay nhìn cô ấy.

Tổng giám đốc liếc nhìn Giang Mi Ảnh: “Cô ăn xong chưa?”

Giang Mi Ảnh đâu còn nuốt nổi nữa, bản thân cô ăn cũng ít, cô đậy nắp hộp bảo quản đồ tươi lại, cho vào túi, đứng dậy nói nhỏ: “Xong rồi ạ.” 

Cô cụp mắt, sau khi nhỏ nhẹ đáp lời, cũng không nhìn anh bé đưa cơm hộp kia, vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Có người lạ ở đó, cô liền như người tàng hình, giảm sự tồn tại của mình tới mức thấp nhất.

Tổng giám đốc mang hai người tới văn phòng của mình, mời anh bé đưa cơm hộp ngồi xuống.

Nhưng cậu nhóc kia không chịu ngồi, có chút sốt ruột: “Không được đâu, lãnh đạo, tôi còn phải đi giao cơm hộp, sư phụ còn đang chờ tôi, hiện tại là giờ cao điểm, nên rất bận.”

“…”

Giang Mi Ảnh nghe thấy giọng nói quen tai, ngước mắt nhìn qua, rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi vẻ mặt của Phương Khả Khả lại kỳ quái đến vậy.

Đây quả nhiên là đồ đệ của ông chủ quán mỳ Hàn Đống, Trịnh Lâm Thiên.

Vẻ ngoài của cậu nhóc trong chương trình mà Giang Mi Ảnh biên tập chính là một thanh niên cà lơ phất phơ, luôn bị sư phụ mình mắng mỏ. Hiện tại cậu sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, bộ dáng dường như còn rất oán hận.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Theo trực giác của Giang Mi Ảnh, có chuyện không ổn.

Tổng giám đốc khẽ ho một tiếng, xấu hổ hỏi: “Thế… Tiểu Trịnh phải không? Tiểu Trịnh à, cậu có chuyện gì vậy?”

“Lãnh đạo à, chương trình của các người thật là hại chết chúng tôi.” Trịnh Lâm Thiên buồn bực nói, “Sau khi chương trình được phát sóng, việc kinh doanh của chúng tôi tốt lên nhiều, nhưng mà những thực khách đó lần nào ăn xong cũng tranh cãi với sư phụ tôi, bảo anh ấy tốt tính hơn một chút đừng bắt nạt tôi gì đó. Số điện thoại cùng Weibo của sư phụ tôi không hiểu sao cũng bị người ta làm lộ ra, trên Weibo bị người ta chỉ trích thì thôi, có thể chặn dược, nhưng những cuộc gọi quấy rối thì hết người này đến người khác, hoàn toàn không dừng lại.”

Trịnh Lâm Thiên thật sự đau khổ, khuôn mặt lo lắng đến đỏ bừng, giống như đang đau lòng vì gần đây sư phụ phiền não do bị quấy rầy, hốc mắt cũng có chút đỏ hoe. 

“Tôi xem qua cái tập kia của chương trình, tại sao các người lại biên tập như vậy chứ, thoạt nhìn rất thú vị, nhưng mà tính tình của sư phụ tôi không có khoa trương như vậy, anh ấy rất có trách nhiệm, cũng rất kiên nhẫn đối với tôi. Không có máu lạnh vô tình giống trong chương trình thế.”Trịnh Lâm Thiên có chút không tán đồng nói, “Chuyện này, các người nhất định phải giải quyết cho tôi.”

Làm tổng giám đốc, đã từng tiếp xúc qua với Hàn Đống, ông đương nhiên biết tính cách Hàn Đống chỉ là hơi cẩn thận tỉ mỉ, cũng tương đối lạnh lùng ít nói thôi, không đến nỗi cầu toàn quá mức như sau khi biên tập.

Giang Mi Ảnh cụp mắt đứng một bên, giống như đinh đóng cột, không nói lời nào cũng không ngồi xuống, nhất thời cũng chưa ai phát hiện ra được sự tồn tại của cô.

Tổng giám đốc liếc mắt nhìn cô một cái, thở dài: “Tiểu Trịnh à, chuyện này, đúng là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo. Lúc ấy chúng tôi chỉ nghĩ tăng rating. Tuy đã trưng cầu qua ý kiến của ông chủ Hàn, ông chủ Hàn bảo chúng tôi cứ làm chương trình tùy ý, nên chúng tôi cũng không kiêng nể gì. Đây là lỗi của chúng tôi, thật sự xin lỗi.”

Trịnh Lâm Thiên là người liều lĩnh, không tiếp xúc nhiều với ban quan chức lãnh đạo lắm, cậu nghe thấy thế thì sửng sốt, nhất thời có chút ngượng ngùng gãi mặt: “Cái này… Thật ra cũng không phải do các người sai toàn bộ…”

“Như vậy đi, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ trên Weibo chương trình, và giải thích qua các kênh thông tin khắc.” Tổng giám đốc nói các giải quyết, sau đó giới thiệu Giang Mi Ảnh với Trịnh Lâm Thiên, “Đúng rồi, đây là người biên tập chương trình của chúng tôi, họ Giang.”

“A, chào chị.” Trịnh Lâm Thiên vội vàng gật đầu, cởi mũ bảo hiểm của mình ra chào hỏi.

Giang Mi Ảnh ngước mắt nhìn Trịnh Lâm Thiên, gian nan cất tiếng từ cổ họng, gật đầu.

Không để ý đến phản ứng lạnh nhạt của Giang Mi Ảnh lắm, cậu nhìn tổng giám đốc: “Cho nên, chương trình là do cô ấy biên tập?”

Tính cách Giang Mi Ảnh không hướng ngoại, nhưng vẫn biết đọc ánh mắt của người khác.

Cô nhìn ánh mắt của tổng giám đốc, nói với Trịnh Lâm Thiên: “Là tôi biên tập chương trình. Rất xin lỗi, vì sơ suất của tôi mà gây phiền toái cho mấy người.”

Giọng của Giang Mi Ảnh rất yếu ớt, nhưng nói rất mạch lạc, Trịnh Lâm Thiên dỏng tai nghe được rõ ràng.

Cậu có chút xấu hổ: “Đừng, chị Giang, tôi chỉ là tới phản ánh tình hình một chút, thật ra với chúng tôi nó cũng không nghiêm trọng đến vậy. Không cần xin lỗi.”

Giang Mi Ảnh không nói gì.

Tổng giám đốc lại nói thêm vài câu, ôm lấy Trịnh Lâm Thiên ra khỏi văn phòng, Giang Mi Ảnh đi theo phía sau.

“Tiểu Trịnh à, quay về hỏi thăm sư phụ cậu giúp tôi nhé.” Giọng điệu tổng giám đốc rất ân cần.

Giang Mi Ảnh thấy khó hiểu, tại sao ông ấy lại phải lễ phép với ông chủ của một quán mỳ nhỏ bình thường như vậy?

“Chắc chắn chắc chắn rồi. À phải, lãnh đạo, trong thùng xe của tôi có hai bát mỳ bò, đích thân sư phụ làm, cho các người đi, đúng lúc giao cơm hộp, hai đơn bị hủy.” Trịnh Lâm Thiên nói, lấy ra hai bát mỳ bò từ trong góc hộp giao cơm.

Giang Mi Ảnh nhìn động tác của cậu ta, vội vàng quay người đi, hít một hơi sâu.

Tổng giám đốc nhận mỳ, có chút ngạc nhiên: “Khách khí quá, cảm ơn, cảm ơn nhé.”

Tiễn Trịnh Lâm Thiên rời đi, tổng giám đốc nhìn Giang Mi Ảnh còn đang cong người, nghi hoặc hỏi: “Làm gì vậy, sao đưa lưng về phía tôi?”

Giang Mi Ảnh hắng giọng, không có ai xa lạ ở đây, giọng nói cô trong trẻo hơn rất nhiều: “Đạo diễn, tôi làm sai rồi ạ?”

“Hừ, đương nhiên là cô sai rồi. Nhưng mà, chúng ta đều sai.” Ông nói xong, liền đặt mỳ sang một bên, nằm liệt trên ghế cảm thán, “Lơ đãng một cái đã đắc tội vị phật lớn này, nếu người ta không tha thứ cho chúng ta thì phải làm sao đây?”

Giang Mi Ảnh không hiểu sao sếp buồn rầu đến vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của ông, vị Hàn Đống kia là nhân vật lớn tuyệt đối không thể chọc vào.

Tốt xấu gì khi còn ở thủ đô cô đã đi theo làm việc cùng vị giám đốc này, tương đối quen thuộc với suy nghĩ của ông, cô liền nói: “Giám đốc Lưu, hay là tôi đến quán mỳ kia, gặp mặt Hàn Đống nói xin lỗi nhé? Dù sao cũng là do tôi biên tập, lỗi sai nằm ở tôi.”

Có cấp dưới nguyện ý gánh vác trách nhiệm đương nhiên tốt, nhưng mà đạo diễn vẫn có lương tâm, ông gật đầu: “Được được được, tôi bảo phòng tài vụ thưởng thêm cho cô!”

Sau một hồi trầm tư, Giang Mi Ảnh hỏi: “Thưởng thêm bao nhiêu?”

“…”

Giang Mi Ảnh lại nói: “Là như này, sếp à, nhà tôi cách quán mỳ cả một thành phố Phù Thành. Có được bồi hoàn phí công tác không?” 

“Cái này tính công tác chỗ nào chứ!” Giám đốc Lưu đập bàn rống lên.

Cuối cùng Giang Mi Ảnh đang hài lòng muốn đi ra, đạo diễn Lưu gọi cô lại, chỉ trên mặt bàn: “Vừa rồi cô còn chưa ăn xong bữa trưa nhỉ. Nhìn cô suốt ngày ăn cái gì mà đồ giảm cân, đã gầy như vậy rồi đừng giảm cân nữa. Đây, có món tủ của quán mỳ —— mỳ bò vàng, lấy một bát mà ăn.”

Vừa rồi Giang Mi Ảnh vẫn luôn phòng tránh cho ánh mắt mình nhìn phải bát mỳ bò, nhưng không nghĩ sẽ bị sếp chăm sóc như vậy, trong lòng tức khắc cực kỳ phức tạp.

Cô muốn từ chối, nhưng lại ngại. Cuối cùng do dự mãi, cô đành mang theo mỳ trở lại phòng làm việc, trong lúc đó cô vẫn ngửa đầu, cố gắng không nhìn đồ ăn trên tay mình.

Điều này khiến cho vẻ mặt các đồng nghiệp đang đi trên đường rất tò mò, hỏi Giang Mi Ảnh có phải bị sái cổ hay không.

Trở lại phòng làm việc, Phương Khả Khả ra đón cô, quan tâm hỏi: “Sao rồi, lãnh đạo có phê bình em không? Thanh niên kia liên quan gì đến em? Tại sao lại kêu em qua đó?”

Giang Mi Ảnh ném mỳ qua bên cạnh, bực bội trừng mắt với cô ấy: “Chị còn nói nữa! Chị thật vô tình, giám đốc Lưu cũng muốn gọi cả chị, nhưng chị đã chạy rồi, chị có biết một mình em ở bên kia nghe mắng xấu hổ đến mức nào không!”

“Hả, thật sự bị mắng sao? Tại sao chứ?” Phương Khả Khả tò mò.

Giang Mi Ảnh thuật lại những lời phàn nàn Trịnh Lâm Thiên vừa nói, Phương Khả Khả trừng mắt há hốc mồm: “Uầy, không phải chỉ là một chương trình tạp kỹ thôi sao, thế mà lại có nhiều người tìm đến trút giận như vậy ư. Chị còn tưởng giá trị nhan sắc của Hàn Đống cao, đều có thể tha thứ được.”

Giang Mi Ảnh trợn tròn mắt: “Chị cứ coi như những người tìm anh ấy trút giận đều là đàn ông đi.”

Phương Khả Khả đứng bên cạnh bàn làm việc Giang Mi Ảnh, cô ấy cúi người xuống cười hì hì hỏi: “Thế nào, thật sự phải đi xin lỗi à?”

Giang Mi Ảnh lườm cô ấy một cái: “Chứ không thì sao, sếp đã nói sẽ thưởng thêm cho em tháng này.”

“Vãi!” Phương Khả Khả không nhịn được bóp cổ tay, “Sớm biết thế chị cũng đi để được bị mắng!”

“Mà, chỗ này ở đâu ra vậy? Cơm hộp? Chị chưa thấy em ăn cơm hộp bao giờ đấy?” Phương Khả Khả chú ý tới bát mỳ bò bị Giang Mi Ảnh vứt đằng xa.

“Trịnh Lâm Tiên đưa cơm hộp còn dư, tặng cho em và đạo diễn Lưu. Cho chị ăn đấy.” Giang Mi Ảnh không thể ăn được mấy thứ này.

“Em cùng lắm ăn mấy miếng thịt với uống nước mỳ, vừa nãy ăn no lắm rồi.”

Phương Khả Khả kéo ghế lại ngồi cạnh Giang Mi Ảnh, kéo bát mỳ bò đến trước mặt, hưng phấn nói: “Đây chính là món tủ mỳ bò của quán Hữu Gian đấy, để chị ăn thử xem, ngon thì ăn thêm vài miếng, không ngon thì để em ăn.”

Giang Mi Ảnh thấy cô ấy định mở túi gói trước mặt mình, liền vội vàng đứng lên đi về phía cửa sổ.

“Đừng mà, em đi đâu vậy? Mau lại đây ngửi hương thơm tứ phía, mỳ thịt bò mỹ vị mê người!” Phương Khả Khả mời chào cô.

Bên kia truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, đoán chừng Phương Khả Khả đã mở hộp mỳ ra. Phương Khả Khả còn chưa nói xong, Giang Mi Ảnh đã quả thực ngửi thấy một hương thơm chưa từng thấy qua, mùi hương thịt bò hòa quện với hương lúa, còn có mùi gia vị không thể miêu tả, hương vị này kiến Giang Mi Ảnh có cảm giác quen thuộc.

Trái tim cô bỗng dưng lỡ một nhịp.

Từng có một lần, trong lúc cô loay hoay chạy ra khỏi con ngõ nhỏ u ám tràn ngập bạo lực, dừng lại trước một quán mỳ bò nhỏ ở đầu ngõ. Cô không xu dính túi, đói khát bất lực, chính là hương vị mỳ bò như này đã cứu vớt cô ra khỏi bóng tối.

Giống như ánh mắt trời đầu tiên trong cái u ám của mùa đông giá rét.

Hương vị này không chỉ không làm cô buồn nôn, trái lại, cô còn đột nhiên sinh ra một loại ham muốn nếm thử.

Giang Mi Ảnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn bát mỳ kia, cách khoảng vài chục bước chân, cô không nhìn rõ sợi mỳ, thế là cô cẩn thận tiến lại gần từng bước, bát mỳ kia dần dần phóng to, xuất hiện trước mặt cô.

Phương Khả Khả đang hút sợi mỳ, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt Giang Mi Ảnh đã xuất hiện phía trên mình, lập tức kêu: “Về rồi à, mau tới ăn.”

Giang Mi Ảnh một tay che ngực, một tay khác chống thân mình, trong lòng tràn gập chấn động.

Cô uống một ngụm nước dùng, tức khắc nước mắt lưng tròng.

Tuy rằng không hoàn toàn giống nhau, nhưng càng thêm mỹ vị so với trong ký ức. Chính là loại cảm giác ấm áp này, chính xác là cảm giác mà bát mỳ bò cô nhớ mãi không quên kia đã từng mang lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi