THẦN ĐẦU BẾP THÂN YÊU CỦA EM

Giang Mi Ảnh không thích bị người khác nhìn chăm chú, mà ở đây lại còn là hai người đang nhìn cô chằm chằm không dứt.

Hoàng Như Như: “Vị này là ai vậy?”

“Biên tập của 《Khám phá Trung Quốc》, họ Giang.” Nói xong, Trịnh Lâm Thiên ân cần hỏi, “Chị Giang, chị tên là gì vậy?”

Giang Mi Ảnh nhỏ giọng trả lời: “Giang Mi Ảnh.”

“Gì cơ?” Trịnh Lâm Thiên không nghe rõ.

Hoàng Như Như trả lời thay cô: “Chị ấy bảo chị tên Giang Mi Ảnh, tai anh bị điếc à?”

“Giọng chị ấy quá bé.”

Trịnh Lâm Thiên rất tủi thân.

Cậu tiến đến bên bàn Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh vội vàng dịch vào trong góc, muốn cách xa cậu ta một chút. Ai ngờ Trịnh Lâm Thiên lại tưởng Giang Mi Ảnh lùi chỗ cho mình, thế là đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì hỏi: “Chị Giang, hôm nay chị tới quán bọn em làm gì vậy?”

Giang Mi Ảnh cúi đầu, cả khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao, hối hận muộn màng.

Anh chàng này tại sao cư xử thân thiết thế, còn ngồi gần mình như vậy? Cô thật sự không thích người lạ ở sát mình như này một chút nào, cho dù đã là lần thứ hai gặp mặt.

Cô không biết phải giải thích như nào, liền nói: “Tìm ông chủ Hàn.”

“Sư phụ đang ở trên tầng, để em đi gọi anh ấy.” Trịnh Lâm Thiên rất nhiệt tình, đứng lên định ra cửa, xong lại nói với Giang Mi Ảnh: “À mà, chị Giang, công ty các người năng suất thật, hai ngày trước đăng Weibo thanh minh, số người tìm tới quán bọn em liền ít đi một nửa. Trên Weibo còn có không ít người xin lỗi, sư phụ thoạt nhìn rất vui vẻ.”

Hoàng Như Như ở một bên lẩm bẩm: “Ông chủ trông vui chỗ nào chứ? Lúc trước bị người ta hiểu nhầm chỉ trích, anh ấy vốn cũng không hề có vẻ tức giận. Trái lại là anh đó, lén lút lúc đi giao đồ liền chạy tới công ty người ta làm ầm ĩ, mất mặt không cơ chứ.”

Giang Mi Ảnh nghe được, rốt cuộc hiểu ra tại sao trước kia không phải tự Hàn Đống tới khiếu nại. Hóa ra Hàn Đống vốn không thèm quan tâm, mà là tự Trịnh Lâm Thiên cảm thấy vô cùng tức giận.

Hàn Đống này, cũng quá mặc kệ sóng gió rồi.

Giang Mi Ảnh lại cẩn thận suy nghĩ về chỗ cảm thấy không thích hợp vừa rồi. Đầu cô giật một cái, chợt nhận ra.

Vừa rồi Trịnh Lâm Thiên nói hôm nay là sinh nhật sư phụ cậu ta? Chính là nói, hôm nay là sinh nhật Hàn Đống, mà bố sư phụ cậu ta, cũng chính là sư phụ hoặc là bố của Hàn Đống, gửi quà từ thủ đô về đây?

Sinh nhật hôm nay, quê ở thủ đô, hơn nữa còn có người bố già ở thủ đô.

Tất cả đều trùng khớp với chủ nhân cũ số điện thoại của cô, vị “Ngài Hàn Đống thân ái” kia.

Lại còn đều xuất thân từ đầu bếp, họ tên cũng giống nhau.

Giang Mi Ảnh ứa mồ hôi lạnh?

Quá trùng hợp rồi đó?

Tất cả đều trùng khớp với nhau, chẳng lẽ thật sự trùng hợp đến như vậy sao?

Riêng Phú Thành đã có sáu triệu dân, thế mà cô vẫn có thể gặp được!

Giang Mi Ảnh mở to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ.

Trịnh Lâm Thiên nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy rất kỳ quái, cậu lo lắng hỏi: “Chị Giang, chị làm sao vậy?”

Giang Mi Ảnh đột nhiên bừng tỉnh, lui lại mấy bước, lắc đầu.

Đánh giá lại cửa hàng một lần nữa, ban đầu cô có chín mươi phần ấn tượng, nháy mắt ngã về không. Đây là cửa hàng của vị Hàn Đống kia đó!

Nghiệt duyên đáng sợ này! Cô quay đầu vội vàng muốn rời đi.

Giọng nói kinh ngạc của Hoàng Như Như truyền đến: “Chị Giang, chị không gọi món sao?”

Giang Mi Ảnh xua tay, cúi đầu, hai tai đều nóng lên. Cô sốt ruột hoảng hốt đi đến cửa chính, cũng không nhìn thấy người từ ngoài tiến vào.

“Leng leng keng…” Chuông gió trên cửa kêu lên theo cánh cửa bị đẩy vào.

Một trận tiếng chuông gió này xẹt qua lòng Giang Mi Ảnh.

“Bụp” một tiếng, Giang Mi Ảnh đâm vào ngực người đàn ông cao lớn tiến vào từ ngoài cửa.

Vóng dáng Giang Mi Ảnh nhỏ bé lại gầy yếu, không kịp phản ứng, cô liền lảo đảo về sau theo lực phản phản lại. Người đàn ông trước mặt phản ứng nhanh nhẹn vươn tay ra, nắm lấy tay phải của Giang Mi Ảnh, hơi dùng chút lực, kéo cô lại, hai người đụng vào nhau lần nữa.

Chóp mũi Giang Mi Ảnh đụng phải bả vai của người đàn ông trước mặt.

Ở trên vai người đàn ông, cô ngửi được một mùi hương rất dễ chịu, không phải mùi nước hoa cologne, cũng không phải mùi nước giặt.

Mà là một loại mùi hương ánh nắng sạch sẽ, làm người ta lập tức liên tưởng đến ánh nắng chiều đông, con người ta lười nhác nằm ườn trên giường sô pha, thoải mái lười biếng đọc một cuốn sách. Có thể là người đàn ông đã phơi trên tầng thượng tòa nhà lâu rồi, hoặc cũng bởi vì ánh nắng hôm nay rất tròn đầy.

Tóm lại, mùi hương trên người anh làm Giang Mi Ảnh cảm thấy choáng váng.

Giang Mi Ảnh hơi ngẩng đầu, nhìn mặt người đàn ông này.

Cằm người đàn ông góc cạnh rõ ràng, yết hầu khẽ nhúc nhích, đôi môi hồng hào mím chặt, giờ phút này cánh môi khẽ nhếch, mang theo chút kinh ngạc. Sống mũi cao thẳng, theo dáng cúi của anh, khóe mắt hơi cụp xuống, về lý thuyết đây hẳn là một đôi mắt rất dịu dàng, nhưng thật ra có vẻ rất lạnh lùng, thậm chí máu lạnh vô tình. Hàng mi rậm hơi rủ xuống, mày kiếm mắt sáng, rất có tinh thần.

Gương mặt này quá quen thuộc, Giang Mi Ảnh đã làm việc với gương mặt này, sau một vòng cuối cùng biên tập thành một ông chủ quán mỳ nhỏ giống như phát xít, hình tượng giai cấp bóc lột.

Đến từ thủ đô, có người cha già, sinh nhật hôm nay, còn là đầu bếp Hàn Đống!

Nhất thời, trong lòng Giang Mi Ảnh ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Cô còn muốn xin lỗi Hàn Đống này không? Hay có còn muốn xác minh nguyên nhân mình không buồn nôn với mỳ của quán bọn họ không? Còn có cái công thức đồ ăn dinh dưỡng kia, nên thực hiện như nào bây giờ?

Não Giang Mi Ảnh loạn thật sự, nhất thời đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Người đàn ông cụp mắt, trong mắt mang theo sự khó hiểu: “Cô không sao chứ?”

Giang Mi Ảnh tỉnh lại từ trong kinh ngạc, vội vàng lui về sau một bước, cuối cùng cũng nhìn được toàn thể người trước mặt. Người đàn ông đầu đinh đẹp trai, cao tầm mét tám lăm, mặc đồ đầu bếp màu trắng, mũ đầu bếp dắt trên thắt lưng, tay áo bó gọn ôm sát cánh tay, để lộ làn da trắng trẻo, cổ tay và cánh tay lộ rõ gân, gợi cảm đến bất ngờ.

Bực ghê. Còn anh tuấn bảnh bao hơn Hàn Đống trong video.

Sao cô lại để cho lúc Phương Khả Khả làm hậu kỳ, làm tối màu da của người này chứ?

Làn da của Hàn Đống tốt, Phương Khả Khả không làm nâng tông da. Nhưng mà vừa trông người thật, Giang Mi Ảnh đã biết, làn da anh chàng này còn đẹp hơn trong video nữa.

“Không sao.” Giang Mi Ảnh cúi đầu, giấu vẻ mặt của mình đi, không muốn nói thêm một câu nào, vùi đầu muốn đi ra ngoài cửa.

“Ấy, chị Giang, không phải chị tìm sư phụ có việc sao?” Nhưng mà Trịnh Lâm Thiện này chính là không có mắt nhìn, gọi Giang Mi Ảnh lại.

Thân người Giang Mi Ảnh dừng lại, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.

“Không… Không có việc gì.” Giang Mi Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng.

Hàn Đống nhìn Giang Mi Ảnh, nghi hoặc nhướng mày, hỏi Trịnh Lâm Thiên: “Bạn chú à?”

Trịnh Lâm Thiên vỗ tay một cái, mừng rỡ muốn giới thiệu Giang Mi Ảnh.

Sợ Hàn Đống biết được cô chính là thủ phạm hủy hoại thanh danh của anh, Giang Mi Ảnh cúi đầu nhìn thấy hộp giữ đồ tươi trong tay Hàn Đống, cố gắng cao giọng lấy đi sự chú ý của anh: “Ông chủ, đây là thứ gì vậy?”

Hộp giữ đồ tươi màu trắng dường như chứa đồ ăn màu đỏ, vốn Giang Mi Ảnh chỉ định thu hút sự chú ý của Hàn Đống, lúc này chính cô cũng nảy lòng hiếu kỳ.

Hàn Đống cúi đầu nhìn hộp bảo quản trên tay mình, đáp: “Kimchi.”

Trịnh Lâm Thiên còn chưa nói được hai chữ, liền thức thời ngậm miệng.

Giang Mi Ảnh nghĩ ngợi, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Có thể mở ra xem được không?”

Hàn Đống gật đầu, đi tới bên bàn ăn, mở hộp giữ đồ tươi ra.

Trong lòng Giang Mi Ảnh rất thấp thỏm, cô tới quán mỳ Hữu Gian còn chưa gọi món, trừ bát mỳ bò lúc trước, cô ăn hai gắp xong ăn không vào nữa. Sau khi tới quán, cô còn chưa ăn bất cứ thứ gì.

Lỡ như… Lỡ như chỉ là lúc đó ngẫu nhiên có thể ăn được một chút mỳ bò thôi thì sao? Có lẽ chỉ vì cô rơi vào hồi ức nên mới có thể ăn được thì sao? Nhỡ đâu hiện tại nhìn thấy hộp đồ tươi chứa kimchi đỏ au, cô lại buồn nôn chạy nôn thốc ra, nếu thế cô thật sự không còn mặt mũi nữa.

Cô lo lắng đề phòng nhìn Hàn Đống mở hộp đồ tươi ra, nắp hộp chậm rãi bật mở, lộ ra một phần kimchi trong hộp bảo quản.

Kimchi được muối đã ngấm kỹ. Vừa mở hộp ra, Giang Mi Ảnh đã ngửi thấy mùi hương chua chua cay cùng chút ngọt, vừa nhìn thấy bản thân kimchi, cô tự nhiên cảm giác miệng lưỡi sinh ra chút —— thèm.

Chuyện này chưa từng xảy ra suốt mấy năm nay. Cô rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm kim chi lẩm bẩm hỏi: “Đây là ai làm?”

Hàn Đống nhíu này, ban đầu anh không nghe rõ Giang Mi Ảnh đang nói gì, sau một hồi mới hiểu được, anh đáp: “Tôi làm.”

Trịnh Lâm Thiên bên cạnh tiếp lời: “Kimchi sư phụ muối được chứng nhận đó.”

Mặc kệ ai làm, hiện tại trong đầu Giang Mi Ảnh chỉ nghĩ muốn tìm hiểu đến cùng.

“Thế… Có thể bán cho tôi được không?” Mang về nhà chậm rãi nghiên cứu, quá tuyệt.

Giọng Giang Mi Ảnh nói lời vừa rồi có hơi cao hơn chút, dường như còn có chút kích động.

Hàn Đống thấy giọng cô gái này không khó nghe, trái lại, nó mềm mại dịu dàng, còn mang theo sự lanh lợi của thiếu nữ, rõ ràng giọng nói rất êm tai, nhưng cố tình lại nén trong cổ họng, nghe rất kỳ quái.

Quán mỳ một mảnh im lặng, Giang Mi Ảnh sợ đề nghị này của cô quá mức kỳ quái, vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Hàn Đống, cả khuôn mặt căng đến đỏ bừng, đôi mắt to xinh đẹp mang theo ánh nước, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Hàn Đống nhìn trong chốc lát, rời mắt: “Cầm lấy đi.”

“Bao nhiêu tiền?” Giang Mi Ảnh vui mừng hỏi.

Hàn Đống liếc nhìn Trịnh Lâm Thiên, nói với Giang Mi Ảnh: “Cô là bạn A Thiên, cho cô là được rồi.”

Giang Mi Ảnh: “…”

Trịnh Lâm Thiên cười ngây ngô nói: “Này, chị Giang có thể thích đồ ăn vặt của quán bọn em, đó là may mắn của bọn em.” 

Cô là bạn Trịnh Lâm Thiên từ bao giờ vậy?

Tiếp xúc với Hàn Đống, cô phát hiện anh là người khá tốt. Tâm tình Giang Mi Ảnh phức tạp, cô vốn muốn đến quán Hàn Đống cảm thụ không khí một chút tìm linh cảm dựng công thức, tiện thể nói lời xin lỗi. Kết quả phát hiện ra Hàn Đống này làm cô không mở miệng xin lỗi được, ngược lại chính mình còn cọ được hộp kimchi mang về.

Nhưng mà cô lại không mở miệng từ chối được, đành gật đầu, nhận lấy túi Hoàng Như Như đưa, thấp giọng nói cảm ơn rồi nhanh chân rời đi.

Hàn Đống nhìn bóng dáng cô gái vội vã rời đi, anh nhíu chặt mày, quay đầu hỏi Trịnh Lâm Thiên: “A Thiên, chú quen bạn ở đâu vậy?”

“Ờm… Đó là người biên tập của 《Khám phá Trung Quốc》.”

Hàn Đống nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi