THẦN HOÀNG

Rồi sau đó vòng xoáy hồn hải bắt đầu chuyển động kịch liệt, mấy trăm chân phù linh cấm quả nhiên là tự phát tụ kết. Bất quá lúc này đây ngay trung tâm vòng xoáy không phải là trống rỗng.

Khi hai phù Thôn, Tịnh dần dần thành hình tựa hồ cũng trở thành vòng xoáy trung tâm.

Mà Tông Thủ cũng hiểu rõm chính mình đã bước vào lục giai Hoàn Dương Cảnh giới!

Vân Thánh Thành, trong thư phòng phủ thành chủ.

Một tờ giấy tốt nhất Vân Văn Tuyết trải rộng ra trên thư án, thân hình Hư Chính Nguyên hơi cúi dùng tay trái chấp bút vẩy mực múa bút, thần sắc chuyên chú viết.

Chốc lát sau một chữ Nhẫn đã hiện ra trên giấy.

Khi cái chữ này triệt để hoàn thành, Hư Chính Nguyên cũng có chút vui vẻ, nhìn cánh tay trái của mình.

Nét chữ cứng cáp, liên tục, trên đường không có bất kỳ run rẩy. Xem ra cái tay này triệt để khôi phục, không tiếp tục còn tai họa ngầm nữa.

Mà từ lúc nửa năm trước đó, hắn đã bước vào Huyền Võ tông cảnh giới.

Cũng ý nghĩa Hư Chính Nguyên hắn chẳng những thực lực toàn bộ phục, còn cao hơn một tầng!

Từ khi Khô Vinh Kiếm Khí ở bên trong cánh tay của hắn bị khu trục, tu vi của hắn như được đền bù vì tổn thất hơn mười năm đột nhiên tăng mạnh, gần như bộc phát tăng trưởng.

Thất mạch đã tới thì bát mạch cũng không xa xôi.

Đang suy ngẫm thì cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra, Liên Thành tổng quản Phủ thành chủ bước dài tiến vào. Tựa hồ mới phát sinh qua cái gì, sắc mặt hắn mang theo dị sắc.

Hư Chính Nguyên quay người lại, hơi cảm giác ngạc nhiên, cẩn thận nhìn mặt hắn rồi tinh mang trong mắt tăng vọt:

- Chiến sự Càn Thiên Sơn bên kia có kết quả?

Trong lòng thì thầm nghĩ nhanh thật, hắn vốn tưởng rằng, Tông Thủ muốn giải quyết Hùng Bá Phong Nộ ít nhất phải một tháng sau.

Hai người này đều không phải hạng dễ xơi, nếu như ứng đối không thoả đáng, thậm chí bị đối phương chuyển càn khôn.

- Đúng vậy!

Liên Thành đến gần thì cúi người thi lễ, rồi sau đó trông thấy chữ to trên thư án. Chỉ cảm thấy chữ nhẫn có một đao nhận dị thường sắc bén, xuyên thẳng trái tim.

Lông mày hắn chau lại, lập tức khôi phục bình tĩnh nói:

- Điện hạ triệt để đánh tan Vân Đào thành chỉ suất hai vạn tinh kỵ chạy đến Hổ Lăng Khâu. Lệnh bộ hạ Tông Nguyên Hạc Lệ đem tinh kỵ đột nhập địch hậu, một mồi lửa đốt đi Cố Sơn Thành. Nghe nói đó mới là nơi chứa lương thực chính thức của Vân Hà Sơn thành.

Hư Chính Nguyên vốn là khó hiểu, nghe được một câu cuối cùng lập tức ánh mắt sáng ngời:

- Điện hạ thật đúng thấy mầm biết cây, ánh mắt sắc bén. Dùng tuyến đường an toàn Phái Hà làm mồi nhử phục kích hạm sư Càn Thiên Sơn. Phong Nộ cũng danh bất hư truyền, đổi lại người khác sẽ không thể chống cự.

- Đúng là như thế! Sau đó điều tra mới biết Vân Hà Liệt Diễm ở hai bên bờ sông bố trí 200 Nguyên Diệt Nỗ.

Liên Thành cũng than thở, song phương giao thủ mấy hiệp lại có chút làm cho người ta có cảm giác hoa mắt.

Ngay lúc đó Tông Thủ cùng với tình hình Càn Thiên Sơn mà đổ mồ hôi lạnh:

- Lại vào buổi trưa cùn ngày, ba thành tại Hổ Lăng Khâu giảng hoà, Phong Nộ Hùng Bá bị ép ký xuống điều ước bất đắc dĩ. Càn Thiên Sơn tận phục đất đai bị mất mấy tháng trước, càng khiến cho Vân Hà Liệt Diễm hai thành nhượng xuất nửa tỉnh chi địa. Hôm nay Càn Thiên Sơn đã có mười hai hành tỉnh. Chẳng những thanh thế tận phục, mà còn hơn xa Tông Vị Nhiên lúc còn tại vị.

Nói đến chỗ này, trên mặt Liên Thành ẩn lộ quy phục:

- Nhìn điện hạ chiến mấy ngày đột nhập Huyễn Long Tam Tỉnh nhanh chóng như tia chớp, toàn bộ không để cho vậy Đào Vân Thành thời gian phản ứng. Chiến một trận ở Hổ Lăng Khâu lại thẳng kích chỗ hiểm. Mọi người nói Tông Nguyên chính là tướng tài vô song. Bất quá theo ta thấy, luận đến dụng binh chi đạo, Tử Lôi Thương xa xa không bằng điện hạ.

Hư Chính Nguyên cười cười người khác không tin Tông Thủ có bản lĩnh này, sẽ đẩy hết công lao lên người bộ hạ hắn. Nhưng hai người họ lại tinh tường, vị điện hạ kia mới là thiếu niên anh kiệt thâm tàng bất lậu, tiếp theo thần sắc ngưng tụ, chỉ nghe Liên Thành tiếp tục:

- Lúc ấy Thượng Tiêu Tông Hàn Nghịch Thủy cũng có măt, nghe nói là thay chư tông điều hòa trận chiến này Kết quả điện hạ nửa chút mặt mũi cũng không bán, chẳng những không quan tâm còn mở miệng làm nhục không nể mặt. Trực tiếp bức Phong Nộ, Hùng Bá chặt tay tạ tội!

- Thượng Tiêu Tông, Hàn Nghịch Thủy!

Hư Chính Nguyên thấp giọng lẩm bẩm, tiếp theo là dứt bỏ bút cầm trong tay điên cuồng cười to:

- Hay cho điện hạ, Hư Chính Nguyên ta quả không nhìn lầm hắn. Tin tức này, khi uống cạn một chén lớn! Hắc, dùng bổn sự của điện hạ hôm nay và thanh thế của Càn Thiên Sơn. Những tông môn này ngoại trừ ngấm ngầm giở thủ đoạn xấu xa thì sao có thể bắt dược hắn.

Hư Chính Nguyên lại lắc đầu nói:

- Ta nghĩ điện hạ khả năng cần mượn Thương Sinh Đạo mới có thể hóa giải. Chưa từng nghĩ điện hạ hùng tài đại lược, chỉ mấy trận đã khiến chư tông bất lực. Sau trận chiến này, điện hạ hùng cứ mười hai hành tỉnh, Đông Lâm Vân Lục đã có hai nửa thành. Thành lập đất nước xưng vương cũng không có vấn đề gì, ta thật chờ mong đám người ngày sau biết được đó là đích truyền Thương Sinh Đạo mà chính mình xem thường.

- Tài hoa của Điện hạ xác thực ở bên trong người cùng thế hệ Đông Lâm Vân Lục không người nào có thể cùng so sánh.

Liên Thành lại có chút lo lắng:

- Chỉ là những ngày này, ta thấy tính tình điện hạ làm việc, ngược lại không giống kẻ có dã tâm, đối với quyền thế dục vọng không có ham muốn.

Mắt Hư Chính Nguyên có chút nheo lại, nhớ tới lúc trước, chút ít tin báo hắn có được từ Càn Thiên Sơn

Ngoại trừ chính lệnh làm cho hai mắt người ta tỏa sáng thì chính sự đều giao cho hạ thần quản lý, cũng không đề bạt thân tín bao nhiêu. Xác thực không giống một vị quân chủ hùng tâm bừng bừng, mà dụng binh săn bắn Vân Hải lần này lộ ra một chút cổ quái. Quá nhanh! Phảng phất Tông Thủ nóng lòng giải quyết hết thảy để có thể triệt để buông tay Càn Thiên Sơn.

- Không sao!

Nghĩ tới dây, Hư Chính Nguyên lại mỉm cười, cũng không thèm để ý:

- Dùng tính tình của điện hạ, nếu như Càn Thiên Sơn thực sự nguy nan, tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn. Đã kế vị yêu vương thì hắn vẫn phải thân bất do kỷ.

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút:

- Vì thế ta cũng nên hành động.

Lông mày Liên Thành nhíu lại, giống như khuyên can, rồi lại không biết nên nói như thế nào lên.

- Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực!

Hư Chính Nguyên cũng biết ý của hắn nên cười hỏi:

- Ngươi cũng biết chư tông, vì sao biết rõ Càn Thiên Sơn quật khởi, mặc dù xây dựng vương triều cũng không muốn chèn ép quá không?

Tiếp theo cũng không đợi Liên Thành nói chuyện, Hư Chính Nguyên cũng đã phối hợp, lần nữa chấp bút:

- Là bởi vì tư lợi, đối với chư tông mà nói cũng không có tổn thất. Nhưng những đệ tử tông môn này lại có tất cả gia tộc, có tất cả tư lợi há lại cho người khác xâm chiếm? Vì thế ta lúc đầu thực sự quá ngây thơ. Sai phạm như thế, Hư Chính Nguyên ta há lại sẽ phạm lần thứ hai?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi