THẦN HOÀNG

Khi đó mình muốn kế nhiệm thì còn cần Tông Thủ đề danh, sau đó được nửa người trong nghị sự điện thông qua mới được.

Nhưng trong vòng năm năm này, mình lại có thể không bị quân vương cản tay, tùy ý làm việc trong Càn Thiên Sơn, chứng nhận sở học vài chục năm của mình!

- Quân vi thần cương, quân thượng dù làm ẩu thế nào, thần tử chúng ta nếu không khuyên được, cũng chỉ có thể nghe lệnh. Quân thượng tại sao phải khổ như vậy?

Hư tình giả ý mở miệng giữ lại một phen, ngữ khí Nhậm Bác lại biến đổi nói:

- Bộ binh kia chính là cơ sở quyền hành của quân thượng, không thể để người khác. Còn Lại bộ Hình bộ kia, tuy là quyền trọng, nhưng cũng không phải căn cơ của quan. Kính xin quân thượng nên quản hạt nội các, nếu không sẽ có nhiều điều bất tiện.

Tông Thủ sắc mặt lập tức vô cùng cổ quái, Nhậm Bác này quả nhiên là người trơn trượt. Rõ ràng nhanh như vậy đã thích ứng, muốn từ trong túi hắn đoạt lấy quyền thành. Thực quá vô sỉ rồi!

...

Tranh chấp một phen, Tông Thủ đến cùng cũng thoát khỏi dây dưa của Nhậm Bác, chỉ nhượng xuất một ít quyền lợi của Lại bộ liền đuổi hắn đi.

Đợi đến khi xuống khỏi Trấn Càn Phong, Tông Thủ vẫn không quay về cung điện của mình. Trực tiếp cải trang một phen, rời khỏi Càn Thiên Sơn.

Cũng không mang theo thị vệ, cũng chỉ có mấy người Tông Nguyên và Hổ Trung Nguyên là theo hắn rời khỏi Càn Thiên Sơn.

Hổ Trung Nguyên cũng không biết Tông Thủ muốn đi nơi nào. Một đường đều âm thầm oán thầm, nói là ‘ cải trang ’, nhưng tính cách xa hoa của Tông Thủ vẫn không sửa.

Một cỗ Phiên Vân Xa mới tinh, trong không gian nho nhỏ phạm vi hơn mười trượng, khảm nạm chằng chịt hơn mười cái linh trận. Trang trí bên ngoài thùng xe cũng hết sức hoa mỹ.

Mà mấy người hầu đều là cường giả Võ Tông, tọa kỵ cũng đều là kỵ thú tứ giai, áo giáp trên người cũng tinh mỹ cực hạn.

Phô trương như thế, có thể lừa gạt được ai? Chỉ sợ những thám tử kia, khi bọn hắn vừa ra khỏi thành đã biết được trước tiên, quả thực là bịt tai mà đi trộm chuông.

Đầu tiên là hướng nam, đến một nơi bên ngoài Càn Thiên Sơn một ngàn hai trăm dặm. Nơi đây không lâu trước vốn là thành trì phụ thuộc Càn Thiên Sơ, chẳng qua hiện nay đã hóa thành phế tích.

Hổ Trung Nguyên có chút đắc ý, nơi này là do người của hắn phá hủy. Thành chủ nơi này thật sự vận khí không tốt, Vân Hải săn bắn hết lần này tới lần khác đi theo tên quỷ đoản mệnh Việt Quan Vân kia, tự nhiên cũng nằm trong danh sách giết gà dọa khỉ của Tông Thủ rồi.

Bởi vì là lúc trời đông giá rét nên hai bên đường giờ phút này đều giăng đầy sương tuyết, bốn bề vắng lặng. Bất quá trên thành trì vứt đi kia, giờ phút này đang có vô số người vất vả làm việc tay chân.

Xa xa nhìn lại, tất cả đều là thân hình cao ngất, một đầu tóc bạc. Tông Thủ xuống xe, tìm kiếm bốn phía, không bao lâu liền có chút nhíu mày nhìn về phía một chỗ.

Chỉ thấy một tiểu nữ hài dung mạo xinh đẹp không rên một tiếng nào kéo một khối đá bằng chừng hai người, nặng hơn mấy ngàn cân tới thành.

Tông Thủ nhíu mày, đi nhanh đi tới, ôm lấy nữ hài. Sau đó tiếp theo trong nháy mắt trong mắt liền hiện vẻ tức giận. Trên người tiểu nha đầu này đầy vết xanh tím, mấy chục vết roi giằng khắp nơi.

- Nhược Lan?

Sơ Tuyết cũng cả kinh, vô cùng đau lòng ôm lấy Sư Nhược Lan vào trong ngực. Tiếp theo lại như nghĩ tới gì đó, vội lấy ra một lọ thuốc trị thương từ trong túi bôi cho Sư Nhược Lan.

Mặc dù là Nhược Thủy cũng có chút nhíu mày, tựa hồ đã có chút ý giận.

Mà giây lát sau, mười mấy thân ảnh hùng tráng liền lục tục đi tới. Người cầm đầu, đúng là Sư Pháp Thiên.

Tông Thủ lô nhíu mày lại, đợi đến khi Sư Pháp Thiên đi đến trước người thi lễ, mới cười khẽ một tiếng:

- Nơi này, không biết Sư Pháp Thiên Tộc trường có thoả mãn không?

- Cực kỳ thỏa mãn, cũng vô cùng cảm kích!

Sư Pháp Thiên cảm kích thi lễ, thần sắc chân thành nói:

- Nơi này thổ địa phì nhiêu, so với dưới Vân Hải thật sự tốt hơn quá nhiều. Sư Pháp Thiên rất đa tạ quân thượng khiến Tuyết Sư nhất tộc ta có một ngày lại có chỗ cắm dùi ở Đông Lâm Vân Giới!

Tông Thủ có chút gật đầu, cũng nghe ra được ý trách móc trong lời của tộc trưởng Tuyết sư này. Kỳ thật trong phạm vi Càn Thiên Sơn, người này cũng không được lựa chọn.

- Như vậy trong mắt Sư tộc trưởng, Tông Thủ ta có tính là người thủ tín không?

Thấy đối phương ngạc nhiên nhẹ gật đầu, Tông Thủ cười lạnh một tiếng:

- Như vậy Sư tộc trưởng sao lại thất tín với ta? Ta giao Nhược Lan cho các ngươi là bởi vì ngươi là chí thân của nàng, ta không tiện cướp lấy từ ngươi. Muốn ngươi hảo hảo đãi nàng, ngươi đối đãi nàng như vậy sao?

Bỗng dưng tay hắn xé quần áo sau lưng Sư Nhược Lan, lập tức một mảnh vết roi dài hẹp liền hiện ra.

Sư Pháp Thiên vốn một hồi mờ mịt, lúc sau sắc mặt lập tức giống như gan heo, không biết làm sao.

Theo hắn thấy thì lúc trước Tông Thủ đối với đứa con gái này của hắn chỉ là tạm thời nảy lòng tham, có chút ưa thích mà thôi, giao Nhược Lan về chính là không cảm thấy hứng thú.

Tuyệt đối không ngờ tới, Tông Thủ lại coi trọng tiểu cô nương này như thế.

Nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt, ngược lại sau lưng Sư Pháp Thiên, một thiếu niên tóc bạc tuổi chừng hai mươi, thân hình cao lớn trợn mắt lên tiếng nói.

- Quy củ Tuyết Sư nhất tộc ta chính là như thế! Nàng chỉ là một tiện chủng thứ mạch mà thôi, là người vô dụng không thể thức tỉnh huyết mạch, nên nghe lệnh làm việc. Ngươi xem tộc nhân còn lại ở đây, không phải đều như vậy sao? Đánh nàng nhiều roi như vậy cũng vì chính cô ta bị coi thường, chỉ là mỗi ngày hai mươi khối đá xanh 5000 cân thôi mà.

Sư Pháp Thiên nghe xong đã biết không tốt, chỉ thấy hai mắt Tông Thủ hơi mở, tiếp theo lại không giận ngược lại cười:

- Ngươi là ai, cũng xứng nói với cô như thế? Vì sao trong mắt cô, ngươi tiện nhất ở đây lại là ngươi thế?

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tông Nguyên đã bỗng nhiên lóe lên, giữa không trung có một tia dòng điện lập loè, liền xuất hiện ở trước người thiếu niên, không chút biểu tình đá ra một bước

Lập tức sau đó liền có một tiếng nổ vang, đúng là đã đạp mạnh người này bay ra hơn mười trượng, thân ảnh tạo ra một cái hố sâu trên mặt tường.

Sư Pháp Thiên lập tức vừa sợ vừa giận, càng vô cùng đau lòng. Thiếu niên này chính là tứ tử của hắn, xưa nay được bảo vệ có thừa. Giờ phút này lại mất đi ý thức, triệt để hôn mê, khóe môi tràn máu, cũng không biết thương thế thế nào nữa.

Tông Thủ vẫn chưa hết giận, lặng lẽ cười lạnh:

- Hai mươi khối đá xanh 5000 cân? Rất tốt, niên kỉ tiểu nha đầu này vẫn chưa tới mười tuổi a? Tu vị cũng chưa tới Thân Luân tứ mạch. Như vậy đi, người này ba ngày sau, đưa đến Càn Thiên Sơn cho ta, ta cũng không khắt khe hắn, chỉ để hắn mỗi ngày chuyển hai mươi khối đá xanh năm vạn cân, đi nửa dặm là được, mặt khác lại lĩnh 60 roi. Các ngươi đối với Nhược Lan thế nào, ta sẽ làm thế với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi