THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO

Edit: Mộc Tử Đằng

Thư Dao ngây người ra mấy giây, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên, mới vừa tìm được dãy số của Khương Tri Ngật thì cô lại do dự, ngón tay để trên màn hình một lúc lâu nhưng vẫn không chạm xuống.

Thư Dao ngồi trên sofa, thận trọng tháo chiếc nhẫn kim cương ra, bỏ lên bàn chung một chỗ với những món “lễ vật” mà Chung Cầm đưa cho cô.

Tâm trạng Thư Dao có hơi phức tạp, một lúc lâu sau cô lại cầm chiếc nhẫn lên lần nữa, đặt trong lòng bàn tay rồi quan sát kỹ lưỡng. Không thể nghi ngờ gì, nó đúng là một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ đẹp, thiết kế vô cùng độc đáo, cắt mài hoàn mỹ… Thư Dao là nữ minh tinh, đã từng nhìn thấy qua những món trang sức đắt tiền, cũng làm đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu trang sức, nhưng trên chiếc nhẫn kim cương này lại không được khắc bất kỳ nhãn hiệu nào, cô cũng chưa từng thấy chiếc nhẫn giống thế này trong quảng cáo ra mắt sản phẩm mới của các hãng trang sức quốc tế, Thư Dao biết cái này là đặc biệt được thiết kế riêng.

Trong lòng Thư Dao không biết có tâm tình thế nào, cô chậm rãi nhìn ngắm chiếc nhẫn, ngón tay nhẹ vuốt ve nó, mày hơi nhướng lên, đã xuất đạo được tám năm, trước mặt công chúng cô là một nữ thần hoàn mỹ, là một diễn viên nữ đang ăn khách, có hơn mười triệu fan hâm mộ theo đuổi, trên người cô mang ánh hào quang mà những minh tinh khác phải hâm mộ, vào lúc mục tiêu đạt được một nửa, cô thành danh, có tiền, nhưng chính cô cũng biết, mỗi khi bản thân cô quay xong một bộ phim, thì tâm trạng lại trở nên buồn phiền, hoang mang một khoảng thời gian, cô biết mình không giống như các nữ chính trong phim cuối cùng sẽ hạnh phúc ngọt ngào bên cạnh nam chính, trong thực tế cô là người không muốn yêu, đối với hôn nhân cũng không có lòng tin, còn trong chuyện tình cảm, cô lại không có một chút xíu kinh nghiệm nào, cũng không dám thử.

Thật ra Chung Cầm nói rất đúng, không có người phụ nữ nào không mơ ước một hôn lễ hoàn mỹ, áo cưới trắng tinh, đội vương miệng tinh xảo trên đầu, chú rể cầm hoa đứng đợi ở cuối con đường, hai người nắm tay nhau, cha xứ đứng trước mặt đọc lời tuyên thệ, đồng ý quan tâm nhau, vĩnh viễn yêu thương nhau…Thư Dao cũng mơ ước điều này, nhưng trước khi mang thai, lúc tâm tình cô không tốt thì trong đầu lại toát ra suy nghĩ này, còn vào buổi sáng, khi lý trí của cô đã quay lại, cô liền giấu hết những buồn phiền trên người mình đi, trở thành một nữ minh tinh xinh đẹp hoàn mỹ nhất.

Một đêm bất ngờ với Khương Tri Ngật đó, lại có hiệp ước đóng giả vợ chồng với Khương Tri Ngật cũng là một điều bất ngờ…Còn hôm nay, khi cô nhận được chiếc nhẫn kim cương mà đối phương đưa cho, cho dù biết đối phương đang quan tâm hết thảy, không muốn lộ tẩy trước bố mẹ Khương, nhưng tim cô vẫn hoảng sợ như cũ.

Chiếc nhẫn kim cương này tượng trưng cho điều gì, mỗi một người phụ nữ đều hiểu…Lúc này, trong tay Thư Dao đang cầm một chiếc nhẫn được điêu khắc tuyệt đẹp, lại có lúc cảm giác tự lừa mình dối người lấn át cả sự kích động trong tâm, đối phương không nói ra cô cũng sẽ không hỏi, cũng không nói bóng nói gió. Trên ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn, chỉ cần nửa năm thôi, nửa năm sau hiệp ước của bọn họ sẽ kết thúc, chiếc nhẫn này cũng sẽ bị tháo ra.

Trên mặt Thư Dao không có biểu cảm gì, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một bàn tay thon dài, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn cho nam.

Thư Dao hít sâu một hơi, cầm điện  thoại lên, mở máy ảnh ra chụp về phía ngón tay, sau đó nhìn tấm ảnh lại không hài lòng, thế là chụp liên tục mười mấy tấm mới chọn được một tấm vừa mắt.

Sau đó Thư Dao bỏ chiếc nhẫn vào hộp nhung, đặt chung với hộp trang sức và túi văn kiện mà Chung Cầm đưa, rồi đi lên lầu tắm.



Sáng ngày hôm sau, Thư Dao ăn sáng xong, ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào đống lễ vật kia.

Sau đó cô cầm điện thoại lên, gọi điện cho Khương Tri Ngật. Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người bắt máy.

“Thầy Khương.” Thư Dao nói.

Giọng nói Khương Tri Ngật vẫn không khác trước kia là bao, anh nói: “Ừm, có chuyện gì vậy?”

Gọi đến rất sớm.

Trong lòng Thư Dao sắp xếp lại lời nói, sau đó cô nói: “Thầy Khương, có thể cho tôi biết địa chỉ nhà anh ở đâu được không, tôi gửi chiếc nhẫn qua cho anh, hoặc là nhờ Hiểu Hiểu mang qua đó.”

Khương Tri Ngật trầm mặc mấy giây mới nói: “Chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa.”

Thư Dao không hiểu nói: “Hả?”

Khương Tri Ngật nhàn nhạt nói: “Vợ chồng đã kết hôn, trên tay lại không đeo nhẫn thì truyền thông và phóng viên sẽ viết gì?”

Đúng là thế thật, trong giới giải trí này, phần lớn những ngôi sao sau khi công khai kết hôn thì luôn đeo nhẫn khi đi ra ngoài, chỉ có vợ chồng không công khai, đề phòng mọi người biết mới không đeo chúng mà thôi.

Thư Dao chỉ nghĩ đến bộ phận ngôi sao bí mật kết hôn không đeo nhẫn, thật ra thì trong giới giải trí này, cho dù đã kết hôn mà không đeo nhẫn cũng không có ảnh hưởng quá lớn, dù sao mỗi năm bọn họ đều bận rộn quay phim.

Nhưng mà đối mặt với lời nói này của Khương Tri Ngật, Thư Dao cũng không biết nên giải thích thế nào: Cô và Khương Tri Ngật đã công khai tình yêu, đeo nhẫn sẽ nâng cao mức độ tin tưởng của mọi người với cuộc hôn nhân của họ.

Thư Dao suy nghĩ mấy giây, nói: “Vậy…tôi chuyển khoản cho anh…”

Lời còn chưa nói hết thì Khương Tri Ngật đã cắt ngang lời cô nói: “Không phải cô đã nói chúng ta đều là người nổi tiếng, tài sản có không ít sao?”

Thư Dao ngơ ngác vâng một tiếng.

Giọng nói của Khương Tri Ngật vẫn bình thản: “Tôi không đến mức ngay cả một chiếc nhẫn kim cương cũng không mua nổi.”

Thư Dao: “Tôi, tôi không có ý đó.”

Khương Tri Ngật không lên tiếng, Thư Dao có hơi ão não, có phải cô đã nói sai gì rồi không.

Yên lặng một lúc lâu, Thư Dao phát hiện mình đã có thể thông qua điện thoại mà đoán được tâm tình của Khương Tri Ngật rồi.

Qua hai phút, Thư Dao nhỏ giọng nói: “Còn những món “bù đắp” mà bác trai bác gái đã cho tôi, tôi tuyệt đối không nhận đâu.”

Khương Tri Ngật yên lặng, sau đó nói: “Chờ cho đứa bé ra đời, sau khi hủy bỏ hiệp ước thì cô trả lại cho tôi là được.”

Thư Dao vẫn không buông tha vấn đề này: “Nhưng mà, để ở chỗ tôi cũng vô dụng thôi.”

Nhà và xe đều viết tên cô, còn có số cổ phần với con sô khiến cô phải khiếp sợ nữa, cô căn bản không dám đọc kỹ, không thể nhận cũng không dám nhận đâu!

Cô và Khương Tri Ngật cũng không ở trong căn nhà đó, cô cũng không lái chiếc xe kia…Thế thì nói gì cũng không thể nhận.

Khương Tri Ngật: “Những món đó là do bố mẹ tôi đưa cho cô…”

Trong mắt Thư Dao dấy lên tia hy vọng: “Vâng?”

Khương Tri Ngật nhàn nhạt trả lời: “Tự cô trả lại cho bọn họ đi.”

Thư Dao: “…”

Giờ phút này, Thư Dao mới cảm nhận sâu sắc những đánh giá tính cách Khương Tri Ngật của người ngoài giới.

Hai vai Thư Dao xụi lơ, nói: “Thầy Khương, sao anh lại như vậy chứ.”

Trong giọng nói của cô mang theo một tia oan ức và không biết phải làm sao, Khương Tri Ngật ở đầu dây bên kia lại chó chút kinh ngạc, nhưng mà mấy giây sau anh đã khôi phục lại như bình thường, không trả lời lại cô.

Thư Dao tiếp tục nói: “Tôi, tôi trả cho bác trai bác gái bằng cách nào hả?”

Khương Tri Ngật tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của anh lộ ra một tầng ánh sáng êm dịu, thời gian tựa như đang ngừng lại ở giây phút này, ngay cả bầu không khí cũng trở nên dịu dàng hẳn đi.

“Không biết.” Khương Tri Ngật đáp.

Thư Dao mở to hai mắt, cô không biết nên nói thế nào nữa.

“Thầy Khương…” Thư Dao giãy giụa lần cuối.

Khương Tri Ngật vội nói lời kết thúc: “Tôi còn có việc bận, tắt máy trước đây.”

Nói xong cũng không đợi Thư Dao trả lời đã dứt khoác cúp máy.

Thư Dao nghe thấy âm thanh tút tút trong điện thoại truyền ra, không dám tin được Khương Tri Ngật lại cúp điện thoại của cô.

Mấy phút sau, Thư Dao không biết phải tiếp nhận sự thật này thế nào cho được, Khương Tri Ngật mặc kệ cô, không lấy lại chiếc nhẫn, cũng không lấy lại lễ vật bù đắp mà bố mẹ Khương đã đưa cho cô.

Thư Dao trợn mắt nhìn đống đồ trên giường, cảm thấy tình huống của mình lại hoàn toàn khác biệt với mấy bộ phim trên tivi: Bố mẹ chồng cho đồ trang sức còn cho cả nhà, con dâu có nên vui vẻ không?

Thư Dao khóc không ra nước mắt, tự trả lời câu hỏi của mình: Nhưng mà cô không phải con dâu chân chính của nhà họ Khương mà.

Hai ngày kế tiếp, Thư Dao lại gọi cho Khương Tri Ngật mấy lần, số lần đối phương nghe máy không quá một nửa, một nửa còn lại là do trợ lý Triệu Trình của anh nghe, cho dù Khương Tri Ngật có bắt máy, cũng chỉ nói mấy lời rồi cúp.

Thư Dao không có cách nào, cô gần như muốn đến nhà họ Khương để trả lại lễ vật cho vợ chồng Chung Cầm, nhưng cô không dám đi.

Mấy ngày kế tiếp nữa, Thư Dao đã tạm chấp nhận sự thật này, những món lễ vật này cô còn chưa trả được, nên đành bất đắc dĩ bỏ hộp trang sức và túi văn kiện vào trong két sắt, còn chiếc nhẫn kim cương thì đặt trên bàn trang điểm, khi nào có đi ra ngoài thì đeo vào.



Trong khoảng thời gian trung tuần tháng 2 gần trước tết, lịch làm việc cảu Thư Dao vốn cũng không quá nhiều, khoảng thời gian này cô quay quảng cáo, tham gia một vài hoạt động của các nhãn hiệu, ngoài ra không còn việc gì khác. Bây giờ Thư Dao hơi có phản ứng thai nghén, lúc thức dậy dạ dày sẽ không thoải mái, lúc ăn cơm cũng dần dần khó ăn, sau khi Khương Tri Ngật biết được chuyện này liền thay đổi đồ ăn dinh dưỡng mỗi ngày, thỉnh thoảng trong điện thoại Thư Dao nói mình không muốn ăn cá thì ngày hôm sau trong hộp đò ăn sẽ đổi thành trứng gà hoặc khi cô thèm món chua cay thì trong hộp sẽ có những món chua kết hợp với món thịt được rắc chút tiêu.

Mang thai bốn tháng, trên bụng lại có thay đổi rõ rệt, bây giờ chỉ cần mặc quần áo hơi ôm một tí sẽ thấy được cái bụng hơi nhô lên, không giống như trước đây, mặc váy ôm sẽ không thấy bụng có gì thay đổi.

Thư Dao cảm khái sinh mệnh thật thần kỳ, mỗi ngày rãnh rổi việc vui thích của cô là quan sát bụng mình, cô nằm trên giường sẽ lấy tay sờ bụng, trong lòng lại cảm thấy thật kỳ diệu, bản thân lại không khống chế được hay nói nhiều, cũng không biết là nói cho mình nghe hay là cho đứa bé trong bụng nghe.

Thư Dao tìm vài bản nhạc cho thai nhi nghe, còn mua rất nhiều sách về thơ văn và những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới, mỗi ngày sẽ nằm trên sofa để nghe nhạc, trên tay cầm sách, đọc từng chữ rõ ràng cho đứa bé trong bụng nghe, đọc xong hết tác phẩm văn học liền đổi sang ngâm thơ, đọc văn cổ, ngoại trừ vài phản ứng nhỏ của phụ nữ có thai ra, còn lại cũng không quá tệ.



Trước đêm lễ tình nhân, Trần Băng thông báo Thư Dao đến công ty một chuyến, Thư Dao võ trang đầy đủ, mặc áo rộng rãi thoải mái cùng với quần dài, bên ngoài mặc áo len giữ ấm.

Hiểu Hiểu tới đón cô, thấy trang phục của cô suýt nữa đã cười thành tiếng. Thư Dao không biết phải làm sao, cũng không giải thích gì thêm, trời mùa đông rất lạnh, ngoại trừ lúc làm việc ra thì bây giờ Thư Dao rất chú trọng việc giữ ấm.

Đến công ty, Thư Dao chào hỏi những đồng nghiệp đi ngang qua, mặc dù cô mặc nhiều quần áo bên ngoài nhưng gương mặt của cô vẫn xinh đẹp dịu dàng như cũ, hơn nữa bởi vì kết hợp tốt các loại dinh dưỡng khi có thai, ngoại trừ bụng cô càng ngày càng to ra, tay chân vẫn nhỏ nhắn, trên mặt có hơi nhiều thịt một tí, so với trước khi mang thai lại càng tinh xảo hơn, bây giờ da thịt trắng nõn mềm mại, giống như lòng trắng trứng mềm mịn đàn hồi, gò má đỏ hồng tự nhiên, nhìn giống như một người sung túc, thành đạt, cũng tựa như nước mật đào được nấu chín, vô cùng xinh đẹp.

Vào phòng làm việc của Trần Băng, hai người hầu như mỗi tuần đều gặp nhau hai ba lần để bàn bạc công việc.

Trần Băng cười nói: “Ngồi đi.”

Thư Dao ngồi xuống, Trần Băng lại nhìn cô không nói gì, trên mặt lộ ra ý cười.

Trợ lý mang nước ấm và cà phê vào, nước ấm cho Thư Dao còn cà phê cho Trần Băng.

Trần Băng bưng tách cà phê lên uống một ngụm, thấy Thư Dao đang nhìn chằm chằm ly nước của mình thì cười nói: “Mang thai phải kiêng cữ, đừng nhìn nữa, em không thể uống được.”

Thư Dao cười nói: “Vâng.”

Trần Băng không lập tức nói lý do gọi cô tới đây, Thư Dao cũng không hỏi tới. Trần Băng vừa uống cà phê vừa nhìn cô, Thư Dao cầm ly nước ấm trong tay, uống từng ngụm từng ngụm. Áo khoác dày đã được cởi ra, bên trong chỉ mặc một cái áo len trắng cao cổ, kết hợp với quần dài màu đen, phong cách này làm cho cô lộ ra cảm giác đối lập lại hài hòa, mà loại phong cách này không những làm giảm đi ấn tượng mà nó còn khiến cô càng trở nên xuất sắc hơn.

Trần Băng đặt tách cà phê xuống, nói: “Sao anh lại có cảm giác em béo lên một tí nhìn càng đẹp hơn nhỉ?”

Thư Dao sờ mặt mình, bất đắc dĩ nói: “Trần ca, em không béo lên nhiều đâu há?”

Bắp chân, mông và cánh tay của cô đều không có gì thay đổi mà, chỉ có bụng lớn hơn xíu thôi.

Trần Băng lắc đầu, nói: “Không phải là cái loại béo đó…”

Thư Dao bật cười, không đáp lại.

Trần Băng không nói thêm gì nữa, một lúc sau anh ta nói: “À, nói không chừng sau khi em sinh con thì con đường sau này càng rộng rãi hơn, may mắn nhiều khi còn có người giúp em ấy.”

Thư Dao không hiểu Trần Băng đang nói gì, Trần Băng khoác khoác tay, nói: “Mấy ngày nữa là tới lễ tình nhân rồi, có nhớ không?”

Thư Dao suy nghĩ mấy giây, lắc đầu nói: “Em không để ý nữa.”

Trần Băng hơi ngã ra sau tựa vào ghế: “Từ sau khi hai người các em công khai tình cảm, em và Khương Tri Ngật chỉ xuất hiện trước mặt công chúng có một lần thôi, như vậy không được.”

Ngón tay trắng nõn của Trần Băng gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Anh và Tần Lâm đã thương lượng với nhau rồi, vào ngày lễ tình nhân sắp tới, anh đã đặt nhà hàng trước rồi, em và Khương Tri Ngật chỉ cần công khai lộ diện ở đó là được.”

Thư Dao không kịp phản ứng, Trần Băng nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, cười nói thêm: “Người trẻ tuổi kết hôn chả lẽ cả ngày đều làm ổ ở nhà ư? Huống hồ hai người còn là người nổi tiếng.”

Thư Dao đã hiểu, cô nói: “Thầy Khương…đồng ý rồi sao?”

Cô cũng không chắc chắn được Khương Tri Ngật có đồng ý hay không, cái này hoàn toàn khác với lần anh đến studio gặp cô, chuyện này có liên quan đến ngày lễ tình nhân, luôn là đề tài mà truyền thông và chó săn thích đào bới nhất, tình yêu của cô và Khương Tri Ngật luôn bị chó săn canh chờ ở cửa bất cứ khi nào cũng có bài để viết, hai người công khai đến nhà hàng, cho dù đã bao trọn nhà hàng thì chỉ cần hai người họ không ở nhà riêng, sẽ không chỗ nào tránh được bọn chó săn chụp ảnh.

Huống chi ý tưởng của Trần Băng là cố ý để cô và Khương Tri Ngật được chó săn chụp ảnh.

Chuyện này có chênh lệch rất lớn đối với tác phong làm việc cũng như con người của Khương Tri Ngật, cho dù đối phương chịu trách nhiệm với cô, giúp cô rất nhiều việc, nhưng với cái nhìn của Thư Dao, để Khương Tri Ngật phối hợp lăng xê với mình khiến cô có hơi ngượng ngùng.

Trần Băng không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh ta nói: “Đã đồng ý.”

Trong lòng Thư Dao âm thầm kinh ngạc, tùy tiện nói: ‘Vâng.”

Trần Băng ho khan hai tiếng để thanh giọng, nói: “Khương Tri Ngật đồng ý rồi, chờ chút nữa anh sẽ căn dặn Hiểu Hiểu địa chỉ của nhà hàng, đến lúc đó em và Khương Tri Ngật hẹn nhau cùng xuất hiện chung là tốt. Công ty đã rộ tin với bên ngoài về địa điểm hai người dùng bữa tối lãng mạn rồi.

Lãng mạn thế nào cũng được, cái quan trọng là tin tức thật giả cùng nhau bị tung ra, địa điểm dùng cơn thật giả cùng được truyền ra ngoài cho giới truyền thông cũng như các tài khoản marketing, thật thật giả giả đặt chung một chỗ, tính chân thực còn chờ được xác minh, sẽ khiến cho mọi người không hoài nghi công ty của Thư Dao cố ý tiết lộ địa chỉ.

Thư Dao gật đầu đáp lại một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

Thư Dao suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Còn có quà nữa, anh cũng đã nói qua với Tần Lâm rồi. Mặc dù ngày lễ tình nhân là ngày lễ của phương tây, nhưng giới trẻ ở quốc gia chúng ta lại xem trọng nó, em chọn một món quà phù hợp để tặng cho cậu ta, không cần quá đắt, chỉ cần tự mình chọn lựa. Tần Lâm ở bên kia cũng sẽ nhắn nhũ lại với Khương Tri Ngật.”

Thư Dao há miệng một lúc mới nói: “À, à, được.”

Trần Băng: “Động tác cuả em phải tự nhiên một chút, những ánh mắt của chó săn ngoài kia như hỏa nhãn kim tinh vậy, chỉ cần có chỗ không ổn sẽ bắt đầu quay tơ bóc kén, mượn đề tài để viết.”

Thư Dao: “Vâng.”

Trần Băng: “Cũng không cần quá khoa trương, cứ xem như là dùng quan hệ bạn thân để dùng cơm. Chỉ cần để cho chó săn chụp được ảnh hai người  “ân ái” là được rồi.”

Anh ta không nói thì tốt, nói ra lại khiến Thư Dao có chút dở khóc dở cười.

Thư Dao đè mi tâm lại, bất đắc dĩ nói: “Em biết rồi Trần ca.”

Trần Băng bật cười: “Tốt lắm, tìm em chỉ nói chuyện này thôi, hai ngày nay thân thể thế nào rồi?”

Trần Băng cũng thường xuyên hỏi thăm tình hình thân thể của cô, Thư Dao theo bản năng đưa tay lên sờ bụng mình, nở một nụ cười ấm áp, nói: “Rất tốt.”

Trần Băng: “Gần đây lượng công việc của em không lớn, một phần hợp đồng đã ký đã bị hủy rồi, em yên tâm dưỡng thai đi, chú ý đến sức khỏe.”

Chỉ nói mấy lời, nhưng Thư Dao biết Trần Băng và công ty đã trao đổi biết bao nhiêu lần để sắp xếp lại công việc cho cô, kiên quyết hủy bỏ những hợp đồng công việc có tính chất nguy hiểm đến thân thể của cô. Mặc dù lúc trước Trần Băng đã nói Thư Dao phải chuẩn bị xong tư tưởng,  trong lúc mang thai sẽ làm việc không ngừng, cô sẽ rất vất vả, nhưng trong cách sắp xếp công việc, anh ta lại kiên quyết quan tâm đến cô, lấy thân thể khỏe mạnh của cô làm chuẩn.

Hai người họ đã hợp tác với nhau nhiều năm, rất nhiều chuyện không cần nói rõ, chỉ cần ngầm hiểu lẫn nhau là tốt.

Thư Dao nói: “Cảm ơn Trần ca.”

Sắc mặt Trần Băng vẫn không có thay đổi gì, nói: “Anh không tiễn em được, trên đường nhớ cẩn thận.”

Thư Dao gật đầu một cái, vịn ghế đứng lên, vừa mới đi ra cửa Hiểu Hiểu đã ở ngoài chờ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi