THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO

Edit: Mộc Tử Đằng

Quay về khách sạn, mọi người tách ra, Khương Tri Ngật và Thư Dao cùng về phòng của cô.

Mới vào cửa, Thư Dao đã cởi áo khoác xuống, cầm kịch bản định lên giường đọc. Khương Tri Ngật xoay người bất đắc dĩ thở dài, anh bước lên rút lấy quyển kịch bản.

Thư Dao:??

Khương Tri Ngật khom người ôm người cô lên. Thư Dao mờ mịt ôm cổ anh, hỏi: “Tri Ngật?”

Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Em nên được thả lỏng, trước hết ngăm bồn tắm đã.”

Thư Dao gật đầu, thật sự tắm vào sẽ khiến cả người thoải mái lên nhiều.

Thế mà, chờ cô cởi đồ bước vào bồn tắm ngăm mình rồi mà Khương Tri Ngật vẫn chưa đi. Thư Dao dở khóc dở cười, nghiêm túc cởi nút áo sơ mi cho anh, sau đó hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm. Khương Tri Ngật cố ý dẫn dắt cô, để Thư Dao quên đi chuyện đóng phim, chuyên tâm vào ‘chuyện lý thú’ của anh. Bước ra khỏi vai diễn có nhiều cách thức, Thư Dao đến giờ mới biết, cùng làm chuyện vui vẻ với Khương Tri Ngật, không chỉ đạt được sự vui vẻ từ thân thể đến trong tâm, mà còn thả lỏng tâm tình rất nhiều, giải phóng áp lực rất hiệu quả.

Ừ, rất thú vị.

Trong căn phòng sang trọng được cách âm rất tốt, trên kính phản chiếu hình ảnh mờ mờ giữa làn hơi nước và tiếng rên rỉ như có như không cùng với tiếng thở dốc. Sau một giờ ‘vận động’ làm cho Thư Dao cảm thấy từ sợi tóc tới mũi chân được thả lỏng rất nhiều, thời gian không lâu nên cô không mệt đến mức tay chân mềm nhũn, còn trong tim như chứa đầy bong bóng hạnh phúc. Cô miễn cưỡng nằm trong bồn tắm, Khương Tri Ngật ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa eo.

Mục đích là để cho Thư Dao được thư giãn nên anh cũng luôn khống chế. Mắt cô đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng như nước, Khương Tri Ngật không biết đã tự kiềm chế bao nhiêu lực mới khiến mình dừng lại.

Sau khi xong xuôi, anh đứng dậy ôm Thư Dao ra. Cô ôm cổ anh, chớp mắt nhìn không lên tiếng.

Khương Tri Ngật lấy khăn tắm buộc ở thân dưới của mình trước, sau đó bọc Thư Dao lại như Hoành Hoành, cả tay chân cô đều bị bao lấy, không nhúc nhích được.

Khương Tri Ngật sửa sang lại khăn tắm của mình rồi ôm Thư Dao ra, đặt lên giường.

Thư Dao có hơi xấu hổ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Khương Tri Ngật cũng không trêu cô, trong mắt chứa ý cười, lau khô người cô, rồi lấy máy sấy tóc ra sấy khô tóc cô. Thư Dao cảm thấy Khương Tri Ngật chăm mình như chăm con, động tác chăm sóc cho cô ngày càng thành thạo.

Máy sấy tóc vang lên rì rì, nhiệt độ vừa vặn. Cả người cô thoải mái buồn ngủ, trong lòng thầm nghĩ: Khương Tri Ngật thích con trai hay con gái nhỉ? Lúc mang thai cô đã hỏi qua nhưng anh luôn đáp là thích cả hai.

Dĩ nhiên Thư Dao cũng thích thế, nam hay nữ cũng như nhau. Cô nhìn Khương Tri Ngật chuyên tâm sấy tóc cho mình trong gương, đột nhiên nghĩ: Nếu có một cô con gái cũng tốt biết bao.

Công chúa nhỏ đáng yêu mềm mại, ngọt ngào gọi bà nội rồi gọi mẹ…trời ới! Thư Dao che mặt.

Khương Tri Ngật tắt máy sấy đi, hỏi: “Em sao vậy? Nhiệt độ cao quá hả?”

Mặt Thư Dao hơi đỏ, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có ạ.”

Khương Tri Ngật cẩn thận quan sát nét mặt cô, cười khẽ một tiếng. Rõ ràng những ý nghĩ trong lòng vừa rồi của cô khẳng định Khương Tri Ngật không thể nào biết được, nhưng tại sao cô cứ có ảo giác anh có thể nghe hiểu được những gì cô đang nghĩ thế này?

Tóc Thư Dao rất dài, đợi sấy khô tóc cô thì tóc của Khương Tri Ngật cũng tự nhiên khô luôn.



Mới vừa trong phòng tắm ra, lại làm thêm chút vân động, lúc này thân thể Thư Dao và trong lòng cô cực kỳ thả lỏng, hai người nằm trên giường, Khương Tri Ngật dịu giọng hỏi: “Quay phim cả tháng này có mệt không em?”

Thư Dao theo bản năng muốn lắc đầu nhưng cô trầm ngâm hai giây, nhỏ giọng đáp: “Mệt ạ.”

Khương Tri Ngật khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, hỏi: “Hửm?”

Giọng nói Thư Dao có hơi mềm nhũn, còn mang theo chút đáng thương: “Rất mệt luôn.”

Khương Tri Ngật đau lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài, anh nhẹ giọng dẫn dắt: “Tại sao hả em? Mệt chỗ nào nói với anh đi.”

Thư Dao thở ra một hơi, nói: “Là mệt…lúc đóng phim thì không sao hết, nhưng đến lúc được nghỉ thì thấy mệt mỏi, còn nhức đầu và không dám buông lỏng nữa.”

Khương Tri Ngật hôn lên trán cô, nói: “Còn gì nữa không em?”

Thư Dao: “Thật ra thì em đã đọc qua lời thoại nhiều lần rồi, cả lời thoại của người khác cũng thuộc chút ít, nhưng luôn không nhịn được lúc nào cũng muốn cầm kịch bản lên đọc…”

Khương Tri Ngật suy nghĩ hai giây, thở dài nói: “Áp lực của em quá lớn rồi Dao Dao.”

Thư Dao buồn bực: “Vâng” Đúng thật cô có kỳ vọng rất lớn vào bộ phim này.

Khương Tri Ngật nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại thế? Có thể nói nguyên nhân cho anh biết được không?”

Hơi thở hai người quấn quýt nhau, mùi thơm cũng giống nhau, Thư Dao nằm trong ngực anh, thấy rất yên tâm.

“Em thấy không tự tin lắm, luôn lo diễn không tốt,” Thư Dao nhẹ giọng nói, “Lời thoại hơi nặng nề, đảm nhiệm rất khó, em cực kỳ muốn dến bệnh viện quan sát bác sĩ làm việc vài tháng, nhìn cách họ làm việc thế nào. Nhưng thời gian không cho phép.”

Cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Mặc dù ở đây cũng có bác sĩ y tá hướng dẫn, lời thoại cũng dễ dàng học thuộc, nhưng lúc diễn em cứ thấy chỉ là bề ngoài thôi, chỉ diễn được vẻ ngoài của bác sĩ, không thể hiện được cái cốt lõi bên trong ra.”

Thư Dao nói đến vấn đề này, Khương Tri Ngật cũng biết. Một đoàn phim chất lượng trước khi khai máy sẽ tiến hành huấn luyện diễn viên, bao gồm cả bên ngoài, bên trong, kiến thức chuyên môn các thứ, thời gian này có thể kéo dài cả năm trời. Nhưng mà phim truyền hình lại khác, đề tài phim truyền hình có tính ăn theo, không thể nào trước khi khai máy dành nhiều thời gian cho diễn viên thích ứng với hoàn cảnh trong phim lẫn chuẩn bị đầy đủ công việc. Sau khi khai mái có thể đổi diễn viên, hôm nay ký hợp đồng, hôm sau vào đoàn phim ngay cũng đều có khả năng xảy ra. Nỗi băn khoăn của Thư Dao là đúng, nhưng tính chất công việc của cô theo khuôn mẫu, trong ngành phim truyền hình là rất bình thường.

Cô sở dĩ lo âu vì một mặt cảm thấy hoàn toàn xa lạ với nghề bác sĩ, không thể nào thêm kỷ xảo vào phim như lúc trước, mặc khác bản thân cô rất coi trọng bộ phim này.

Bất luận là nguyên nhân nào, Khương Tri Ngật cũng thấy đau lòng và yêu thương.

Khương Tri Ngật ôm cô chặt hơn, khẽ hôn lên mái tóc dài đen nhánh, nói: “Em đã làm rất tốt rồi, ngoan nào, thật sự rất giỏi. Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng giống nhau, không có gì là vẹn cả đôi đường hết.”

Ánh mắt Thư Dao mờ mịt, cô hỏi: “Thật không ạ?”

Khương Tri Ngật gật đầu: “Bình thường về mặt diễn xuất giữa phim truyền hình và điện ảnh trông không khác nhau mấy nhưng thật ra chúng khác nhau rất lớn. Phim truyền hình có thể đến trăm tập, còn  điện ảnh chỉ ngắn ngủn hai tiếng đồng hồ, cần phải diễn rất tinh tế, phim truyền hình thì chú trọng vào phần cao trào tình cảm hơn. Em đã diễn tốt rồi, phải tin tưởng mình. Nếu như không tin, không lẽ em cũng không tin đạo diễn luôn sao?”

Thư Dao nhớ tới mỗi lần kết thúc cảnh quay, đạo diễn luôn khen cô, nỗi lo lắng cứ quanh quẩn trong lòng được giảm bớt mấy phần.

Khương Tri Ngật tiếp tục nói: “Áp lực thích hợp sẽ thúc đẩy sự tiến bộ, còn em lại tạo áp lực cho mình quá lớn, đã biết chưa Thư Dao?”

Thư Dao do dự hỏi: “Thật ạ?”

Khương Tri Ngật gật đầu, “Hãy tin tưởng ánh mắt của đạo diễn và nhà sản xuất, cũng tin tưởng ánh mắt của anh nữa.”

Thư Dao ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Vâng, ánh mắt của anh tốt lắm sao?”

Khương Tri Ngật mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên rồi, là độc nhất vô nhị.”

Một lời hai nghĩa, Thư Dao mím môi, nỗi lo âu và bất an một tháng qua cứ thế được anh thành công trị hết.



Thời gian vẫn còn sớm, Khương Tri Ngật cầm kịch bản, tìm được phân cảnh phải quay vào ngày mai, còn khớp lời thoại với Thư Dao, chiều theo ý cô. Khương Tri Ngật xuất thân từ chính quy, tuy luôn đi quay phim nhưng kiến thức chuyên môn vẫn vững, cùng Thư Dao khớp thoại không thành vấn đề. Bầu không khí giữa hai người rất thoải mái, thường ngày Hiểu Hiểu cũng hay khớp thoại với Thư Dao, nhưng sau khi cô ấy rời đi, cô vẫn còn liên tục đọc lại lời thoại trong phòng, tính toán cảm xúc của nhân vật…

Năng lực Khương Tri Ngật rất giỏi, khớp thoại với Thư Dao vài đoạn đã có thể nắm bắt chuẩn xác tâm tư và điểm mấu chốt để diễn xuất. Giống như khi đi học, sau khi chuẩn bị bài thật tốt thì nghỉ ngơi cho thật khỏe.

Tối nay có thể nói là đêm Thư Dao ngủ sớm nhất, tắt đèn, trong tay không còn ôm kịch bản, bên cạnh là cái ôm mà cô quen thuộc và nhớ nhung.



Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thư Dao khó có được trang thái tốt trước cả khi mở máy, ánh mắt cô trong suốt, gò má mang theo nét ửng hồng tự nhiên. Trạng thái lúc quay cũng tốt, đạo diễn luôn khen cô không ngớt lời như cũ, nhìn ra được ông ấy rất hài lòng với Thư Dao.

Hiểu Hiểu không khỏi bội phục Khương Tri Ngật, anh ấy thật sự rất hiểu chị Thư Dao nha, trời sinh một đôi ư!

Khương Tri Ngật ở trong đoàn phim vài ngày, trong những ngày này, tâm tình Thư Dao cơ bản khôi phục lại như thường, buổi tối sẽ thỉnh thoảng cùng Khương Tri Ngật đi ăn cơm bên ngoài, lúc về thì thả lỏng trong phòng tắm một chút, rồi lên giường khớp thoại, sau đó nghỉ ngơi thật sớm. Áp lực và khẩn trương trong lòng Thư Dao bị điều tiết đến trong phạm vi bình thường, Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở nhà còn có con nhỏ, Khương Tri Ngật không thể ở lâu thêm, hơn nữa bọn họ đều là diễn viên, cũng hiểu được công việc của nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều là chuyện bình thường, nhưng mà tương lai còn dài, Khương Tri Ngật đang từ từ thử cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình.

Buổi chiều Khương Tri Ngật có chuyến bay, Thư Dao kết thúc cảnh quay vào buổi sáng liền cùng anh ra sân bay, đi theo còn có Hiểu Hiểu và đội ngũ.

Hai người mang mũ lưỡi trai, đến sân bay thì không nói nhiều, trước khi lên máy bay, Khương Tri Ngật ôm cô vào lòng, trầm mặc một lúc, xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Anh về đây.”

Thư Dao vâng một tiếng, rời khỏi cái ôm của anh, nói: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho em nhé.”

Khương Tri Ngật gật đầu, đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Thư Dao không ở lại lâu, cô xoay người rời đi. Mặc dù động tác rất nhanh nhẹn nhưng biểu cảm không giấu được vẻ buồn rầu, sau khi lên xe cũng không nói tiếng nào, luôn ngẩn người. Hiểu Hiểu bắt đầu lo lắng, nhưng sau mấy ngày, trạng thái Thư Dao vẫn như thường, không còn cố tạo áp lực cho mình như trước nữa, quay phim cũng rất thuận lợi.



Hôm Khương Tri Ngật về, truyền thông có đăng hình anh đến đoàn làm phim của Thư Dao để thăm cô, hai người ôm nhau như chốn không người, buổi tối còn tay trong tay đi đến nhà hàng nào đó ăn, bên cạnh không dẫn theo bất kỳ nhân viên nào, cũng ở chỗ đó, có người đăng hình bóng lưng hai người, kèm chữ ký của Thư Dao và Khương Tri Ngật, lúc này cộng đồng mạng mới xôn xao, có người đã lấy được chữ ký của nữ thần và nam thân rồi!

Nét bút của hai người rất khác nhau, chữ của Thư Dao xinh đẹp phóng khoáng, còn chữ Khương Tri Ngật thì cứng cỏi, mạnh mẽ, ngòi bút mạnh mẽ có lực, hai người đều viết cùng câu: “Chúc bạn vui vẻ mỗi ngày, khỏe mạnh và hạnh phúc.”, là lời chúc rất bình thường, nhưng cư dân mạng và fan nhìn vào hai hàng chữ, tựa như rất hòa hợp với nhau.

Người đăng hình chữ ký còn trả lời bình luận của cư dân mạng: Thư nữ thần và Khương nam thần rất tốt luôn đó, vô cùng ngọt ngào nha. Nữ thần dứt khoác ký tên cho tôi, còn hỏi em gái tôi tên gì, dịu dàng quá trời.

Fan hâm mộ kích động truy hỏi: Còn nam thần thì sao? Nam thần có thái độ gì?

Không trách cư dân mạng và fan quá kích động, từ khi Khương Tri Ngật xuất đạo đến nay chưa từng ký tên cho fan đó! Bọn họ là fan của anh mà còn chưa có chữ ký, thật hâm mộ…

Người đó gửi mặt cười, đáp: Ồ..Khương nam thần không nói gì, nhưng khi nữ thần đưa bút cho anh, anh nhanh chóng ký tên, còn viết lời chúc y như nữ thần.

Fan hâm mộ nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt: Nữ thần ký tên trước ư?

Người đó trả lời: Đúng vậy.

Fan hâm mộ ai oán, những cư dân mạng rối rít đùa: Nam thần rất nghe lời nữ thần nha!

Fan hâm mộ đều tan nát cõi lòng.

Chỉ thế thôi, tiêu đề ‘Thư Dao, Khương Tri Ngật ký tên’, ‘Khương Tri Ngật nghe lời’ nằm trên hot search cả ngày, tên và vị trí của nhà hàng đó cũng bị tìm được, nhưng mà nhà hàng phải đặt chỗ trước, không tiếp đãi khách đến trực tiếp, rất nhiều người hâm mộ và cư dân mạng đến đành không công đi về, chỉ thu được một tin: Hai vị đại minh tinh lặng lẽ mà ngọt ngào vô cùng, người cũng rất thân thiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi