THẦN KHỐNG THIÊN HẠ

Lăng Tiếu phe phẩy Mỹ Nữ Phiến cười nói:

- Ha ha, Đường gia chủ cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi hay sao? Vạn Niên Huyền Thiết vô cùng hiếm thấy, muốn chế tạo một thanh linh khí cần không nhiều, mà khối huyền thiết của ta nặng mấy trăm cân, nó đủ cho Đường gia các ngươi luyện chế hơn mười thanh linh khí, ngươi muốn ta đem phần còn lại của Vạn Niên Huyền Thiết trao đổi, chỉ sợ là quá mức đi?

Lăng Tiếu là người thông minh lanh lợi, loại mua bán lỗ vốn như vậy làm sao chấp nhận được đâu.

Đường Thiên Hào có chút xấu hổ, hắn vốn tưởng rằng Lăng Tiếu không biết giá trị của Vạn Niên Huyền Thiết, huống chi vật này ở trong tay người bình thường chỉ là một khối thạch thiết vô cùng cứng rắn mà thôi, chỉ khi nào nằm trong tay luyện khí sư mới có thể thể hiện ra giá trị chân chính của nó.

Hắn nghĩ Lăng Tiếu sẽ vì linh khí mà đồng ý trao đổi toàn bộ, nhưng người ta càng thông minh hơn sự tưởng tượng của hắn.

- Lăng huynh đệ, ngươi hiểu lầm ý tứ của cha ta, cha ta chỉ muốn một bộ phận Vạn Niên Huyền Thiết trả thù lao, ngoài ra bộ phận khác là Đường gia mua của ngươi, hoặc dùng vật khác cùng ngươi trao đổi.

Cân não Đường Cương Linh xoay chuyển thật nhanh, lập tức thay phụ thân giải vây.

- Thật sự là vậy sao, Đường gia chủ?

Lăng Tiếu nhìn Đường Thiên Hào hỏi.

Đường Thiên Hào phục hồi lại tinh thần gật đầu nói:

- Không sai, ta chính là ý tứ này, không biết ý của Lăng tiểu huynh đệ thế nào?

- Việc này sao…

Lăng Tiếu lộ vẻ do dự.

Đường Thiên Hào nghĩ Lăng Tiếu bị chủ ý của con hắn làm dao động, vì vậy ra sức khuyên:

- Vạn Niên Huyền Thiết tuy là thứ tốt, nhưng nằm trong tay tiểu huynh đệ cũng chỉ là sắt vụn vô dụng mà thôi, tiểu huynh đệ chi bằng đổi một lần nhân tình cho Đường gia chúng ta thế nào?

- Phải đó Lăng huynh đệ, đem nó bán cho Đường gia chúng ta đi.

Đường Cương Lĩnh ở một bên phụ họa.

Lúc này Đường Tiến cũng mở miệng nói:

- Không sai, chỉ cần Lăng thiếu gia đem huyền thiết còn dư lại bán cho Đường gia, ngày sau Đường gia chính là bằng hữu của Lăng thiếu gia.

- Chủ ý này nghe tựa hồ không tệ.

Lăng Tiếu tỏ vẻ dao động.

Người của Đường gia nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ khó thể phát giác.

Ai ngờ Tàn Báo chợt lên tiếng:

- Thiếu gia, ta cảm thấy đem ra đấu giá hội có lẽ càng bán được giá cả lý tưởng hơn.

Tàn Báo vừa nói ra lời này, người của Đường gia tựa hồ có cảm giác muốn hộc máu.

Rõ ràng đã sắp thành công, lại bị trộn lẫn!

Nếu đem ra đấu giá, chỉ sợ Đường gia muốn mua được trả giá sẽ rất cao.

Tuy nói Đường gia là luyện khí thế gia, nhưng không có nghĩa là thế lực khác không có luyện khí sư cao giai thôi!

Ngay khi người của Đường gia định khuyên bảo, Đường Bách mang theo Đường Ngạo Lĩnh đi vào.

Lời nói của Tàn Báo làm họ muốn hộc máu, nhưng lời của Đường Ngạo Lĩnh lúc mới bước vào càng muốn làm họ tự sát.

- Ha ha, tiểu súc sinh lại dám đánh dám giết bổn thiếu, hiện tại biết Đường gia lợi hại rồi chứ, mau quỳ xuống phục lạy nhận sai với bổn thiếu gia, bổn thiếu sẽ cho ngươi được thống khoái!

Đường Ngạo Lĩnh còn chưa phân rõ tình thế đã nhìn Lăng Tiếu cùng Tàn Báo cười mắng.

Khi Đường Bách đi đón Đường Ngạo Lĩnh vẫn chưa đem sự tình kể lại rõ ràng.

Hắn cho rằng dù hai người Lăng Tiếu cường thế bao nhiêu, nhưng cũng sẽ không làm gì quá mức, bởi vì có câu nói cường long không áp địa đầu xà.

Hắn chỉ lo lắng hai người Lăng Tiếu sẽ làm gì Đường Ngạo Lĩnh, hắn lại đã xem nhẹ tính cách hiêu trương càn quấy của tiểu tử này.

- Súc sinh!

Đường Thiên Hào giận dữ quát một tiếng, quay người lại hung hăng cho Đường Ngạo Lĩnh một cái tát.

Ba!

Đường Ngạo Lĩnh bị Đường Thiên Hào đánh bay vài thước xa, miệng phun ra răng cửa chảy máu đầm đìa, bộ dạng chật vật nói không nên lời.

Đường Ngạo Lĩnh bị một cái tát làm tỉnh mộng!

Đại bá vẫn luôn vô cùng sủng ái hắn vì sao lại vung tay đánh hắn đây?

- Tiểu hỗn đản ngươi còn không qua đây giải thích với Lăng tiểu huynh đệ, nếu không làm Lăng tiểu huynh đệ vừa lòng, ta phế đi chân chó của ngươi.

Đường Thiên Hào nhìn Đường Ngạo Lĩnh giận dữ hét.

Đường Ngạo Lĩnh là con trai độc nhất của nhị đệ hắn, hắn xưa nay vẫn luôn dung túng hành vi không tốt của tiểu tử kia.

Nhưng bây giờ sự tình quan hệ đến tương lai của Đường gia, liên quan đến đại sự có thể lấy được Vạn Niên Huyền Thiết đến tay hay không.

Không ngờ đứa cháu này đã làm rầm rĩ đắc tội người ta, hiện tại còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, quả thật làm cho hắn muốn vung một chưởng chụp chết đứa cháu ngu ngốc kia.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi xin lỗi Lăng tiểu huynh đệ.

Đường Tiến cau mày nói.

Đường Ngạo Lĩnh nhìn thoáng qua thượng đại trưởng lão, rùng mình khó hiểu hỏi:

- Gia chủ, thượng đại trưởng lão, vì sao các ngươi lại vì một người ngoài…

Lời của hắn còn chưa nói xong, Đường Bách đã vội vàng cắt đứt lời của hắn:

- Ngạo Lĩnh ngươi còn không biết hối cải, có phải muốn thất thúc tiễn ngươi ra đi?

Khi hắn nói lời này, không ngừng ra dấu bằng mắt cho Đường Ngạo Lĩnh.

Cuối cùng Đường Ngạo Lĩnh đã biết lai lịch hai thanh niên kia khẳng định rất lớn, bằng không sao có thể làm cao tầng của Đường gia khẩn trương như thế, còn đánh hắn trách móc hắn.

- Đồ không biết sống chết, còn không mau qua giải thích.

Đường Phúc khó chịu trừng mắt nhìn Đường Ngạo Lĩnh quát.

Hắn biết nếu không phải do tiểu tử chết tiệt kia, tay của hắn cũng không bị người bẻ gãy, tuy rằng có thể khôi phục lại, nhưng khiến hắn mất hết mặt mũi, cho nên chỉ có thể phát tiết lên người Đường Ngạo Lĩnh.

Đường Ngạo Lĩnh rùng mình, hai người Đường Tiến cùng Đường Phúc đều là lão nhân của gia tộc, địa vị cao thượng, hiện tại đều quát mắng hắn, hắn làm sao còn có lá gan nhiều lời nửa câu.

Hắn đứng thẳng lên hướng Lăng Tiếu cùng Tàn Báo khom người nói:

- Thật…thật xin lỗi hai vị!

Khi hắn nói lời này, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, hắn đường đường là Đường gia nhị thiếu, từ khi nào bị người khi dễ như thế, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nuốt xuống.

Lăng Tiếu không có bất kỳ tỏ vẻ gì với lời xin lỗi của Đường Ngạo Lĩnh, bởi vì hắn có thể nhìn ra thần sắc bất mãn của tiểu tử kia, thầm nhủ:

- Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của ngươi, còn tưởng rằng bổn thiếu cưỡng bức ngươi, thật là xui!

Đường Thiên Hào thấy Lăng Tiếu không phản ứng, hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu không thể làm cho Lăng tiểu huynh đệ vừa lòng, sau này ngươi không còn là con cháu của Đường gia!

Đường Ngạo Lĩnh bị lời này của Đường Thiên Hào làm hoảng sợ run rẩy, thân hình mềm nhũn cầu xin nói:

- Thật xin lỗi, là ta mắt chó xem người thấp, là lỗi của ta…

Đường Ngạo Lĩnh làm sao còn giữ ngạo khí, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, vừa khóc vừa nhìn Lăng Tiếu cầu xin.

Nếu hắn bị trục xuất khỏi Đường gia, chỉ sợ còn chưa qua ngày thứ hai đã bị người khác phân thây, trước kia không biết hắn đã đắc tội bao nhiêu người, cưỡng bức bao nhiêu thiếu nữ con nhà đàng hoàng, tích lũy không biết bao nhiêu là oán hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi