THẦN KHỐNG THIÊN HẠ

- Các đại thần tộc vì vậy mà liên tục thoái ẩn hậu thế nghỉ ngơi lấy lại sức, tranh thủ sớm ngày khôi phục phồn thịnh, nhưng mà năng lực phồn thịnh của Kỳ Lân thần tộc ta quá kém, cho nên trải qua vài chục vạn năm tu dưỡng sinh sản cùng với những thần tộc khác so sánh thì lại kém hơn rất nhiều.

Thời điểm lão giả nói những lời này, vẻ mặt ít nhiều có chút thất lạc.

Lăng Tiếu rất là không hiểu, hắn thật sự không biết lão giả nói những lời này với hắn là có ích lợi gì.

- Vì để cho tộc ta lần nữa cường đại lên, chúng ta đêm hết hi vọng ký thác lên trên người của Tử Tử, hắn chính là Hoàng giả tương lai chấn hưng tộc ta.

Lão giả cường điệu nói.

- Ân, ta tin tưởng Tử Tử có năng lực như thế!

Lăng Tiếu gật đầu đáp, hắn đang nhớ lại chiến đấu ban đầu của bại gia tử cùng Âm Phong thú, tính cách bền bỉ kia của bại gia tử đến nay vẫn còn rõ mồn một ở trong đầu hắn.

- Nói tuy là như thế, nhưng mà dựa hết vào chính hắn còn không được.

Lão giả chuyển hướng nói.

- Vậy lão nhân gia ngài có đối sách gì?

Lăng Tiếu theo lời nói của lão giả kia hỏi tiếp.

Lão giả nói:

- Kỳ Lân nhất tộc ta tổng cộng có ngũ đại phân tộc, theo thứ tự là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ tộc, ngũ tộc chúng ta ngay từ trước lúc thoái ẩn đã có nội loạn, thế cho nên ngũ tộc rất sớm liền đã chia lìa rồi, nếu như ngũ tộc chúng ta một lần nữa chỉnh hợp ở chung một chỗ mà nói, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không thua kém so với những thần tộc khác.

- Ngài là muốn cho Tử Tử làm hoàng giả của ngũ tộc?

Lăng Tiếu nghe lời nói của lão giả lập tức hiểu được ý tứ của lão.

Lão giả rất là hài lòng cười nói:

- Cùng nhân loại các ngưi nói chuyện chính là bớt việc, không sai, chính là đạo lý này.

- Tử Tử, trách nhiệm không nhẹ a! Ta đây hiện tại có thể gặp hắn sao?

Lăng Tiếu thán một tiếng hỏi.

- Dĩ nhiên, bất quá ở trước lúc gặp hắn ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.

Lão giả nói.

- Ngài nói một chút xem, chỉ cần ta có thể làm được tuyệt sẽ không từ chối.

Lăng Tiếu đáp.

- Sảng khoái, ta biết ngươi cùng Tử Tử có tình cảm không tầm thường, lần này ta cho phép Tử Tử đi ra ngoài, nhưng là ngươi phải giúp Tử Tử hoàn thành đại nghiệp nhất thống Kỳ Lân nhất tộc ta.

Lão giả vỗ chân nói.

Nghe lời này, sắc mặt của Lăng Tiếu liền xanh lên rồi.

Kỳ Lân nhất tộc đều là thần thú, lực chiến đấu của mỗi một đầu Kỳ Lân đều là phi phàm, hắn làm sao có tư cách cùng nhân gia nội đấu.

Bất quá, vì hảo huynh đệ của mình, cũng chỉ có thể kiên trì nói:

- Vãn bối thực lực thấp kém, sợ rằng có lòng mà lực chưa đủ a!

- Cái này ngươi không cần lo lắng, nếu là người mà vương tử của tộc ta chọn trúng, vậy ngươi liền có tư cách đi làm chuyện này.

Lão giả rất là bác định nói.

- Chuyện này ta có thể đáp ứng ngài, nhưng mà ta lại không chịu bảo đảm nhất định có thể làm được, dến lúc đó lão nhân gia ngài cũng đừng trách tội lên đầu ta là được.

Lăng Tiếu đem lời cảnh cáo nói trước.

- Dĩ nhiên, nếu như ngươi có thể giúp Tử Tử làm được chuyện này, sau này ngươi chính là bằng hữu của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta cũng sẽ đứng ở bên phía ngươi.

Lão giả cam kết.

Nghe lời này, Lăng Tiếu liền phấn chấn rồi.

Nếu có thể nhận được trợ lực của Kỳ Lân nhất tộc, vậy tung hoành thiên hạ hoàn toàn không phải là vấn đề rồi.

Nghĩ đến đây, tâm của Lăng Tiếu liền bay lên.

- Tốt lắm, ta hiện tại dẫn ngươi đi gặp Tử Tử, tin tưởng hắn biết ngươi đã đến rồi nhất định sẽ rất cao hứng.

Lão giả nói.

Lăng Tiếu gật đầu, theo lão giả đi ra ngoài.

Sau khi Lăng Tiếu đia ra khỏi nhà tranh, bị lão giả nắm được tay.

Thời điểm hắn còn chưa hiểu lão giả muốn làm gì đã đến một chỗ địa vực khác.

Ngắm nhìn từng phiến hỏa hải thật sâu ở trước mắt, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy giống như đi tới mười tám tầng luyện ngục.

Nơi này quả thực chính là cảnh tượng mạt thế đã đến, nơi này tràn đầy hỏa nham tương, nhiệt độ cao đến dọa ngươi.

Dục vọng muốn lao ra của Si mị lam hỏa diễm ở trong thức hải của Lăng Tiếu càng ngày càng mạnh rồi.

Lăng Tiếu rõ ràng cảm giác được hỏa diễm ở nơi này lại muốn so với Địa giai Hạt U hỏa mà hắn từng được chứng kiến còn phải kinh khủng hơn.

Biển lửa lượn lờ, linh khí Hỏa thuộc tính ngất trời.

Ở trong phiến biển lửa này có một tòa cung điện. Cung điện này bàng bạc, khí thế huy hoàng, đồng thời lại không mất dấu vết cổ xưa do năm tháng hao mòn tang thương, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí bao la vạn tượng.

- Nơi này là truyền thừa chi địa của Hỏa Kỳ Lân nhất tộc chúng ta tu luyện.

Lão giả nhàn nhạt nói.

Lăng Tiếu nhìn cung điện kia, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

Hắn thật sự không nghĩ tới Kỳ Lân nhất tộc lại có thể kiến tạo loại hành công này.

Hắn đứng ở chỗ này cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bách cường đại kia, hắn có thể cảm ứng được bốn phía của cung điện này bố trí trận pháp cấm chế vô cùng cường đại, nếu như mạo muội tới gần, chỉ sợ lập tức sẽ bị oanh thành cặn bã.

Mặt khác, Si mị lam hỏa châu mặc dù bị hắn áp chế không thể bay ra ngoài, nhưng mà từng đợt linh khí Hỏa thuộc tính nồng đậm không ngừng phong dũng lao qua.

Trong lúc nhất thời, lấy hắn làm trung tâm không ngừng có hỏa diễm bổ nhào đốt đến.

Lam diễm trên người hắn tự động xông ra đem những hỏa diễm kia cắn nuốt lấy.

Sau một lúc lâu, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy có đại lượng linh khí Hỏa thuộc tính tiến vào trong thức hải của hắn, có chút ít linh khí Hỏa thuộc tính tiến vào vòng xoáy đan điền của hắn, cường đại năng lượng tự thân.

Lăng Tiếu cơ hồ muốn vui vẻ mà cuồng tiếu lên, hắn nhận thấy được nếu như mình ở chỗ này tu luyện, chỉ sợ rất nhanh có thể có đột phá mới rồi.

Lão giả kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, sau đó hướng về phía trước nhẹ nhàng phất phất tay, hỏa diễm của hỏa hải kia lập tức tách sang hai bên.

- Đi thôi!

Lão giả nhìn Lăng Tiếu đang hấp thu năng lượng Hỏa thuộc tính nói.

Lăng Tiếu phục hồi lại tinh thần, theo sát lão giả đi vào.

Trong cung điện có một cái pho tượng Hỏa Kỳ Lân cao mấy chục thước, đầu Hỏa Kỳ Lân ngửa mặt lên trời trường khiếu, uy phong lẫm liệt, khí khái của thần thú vừa nhìn không thể nghi ngờ.

Lăng Tiếu cùng ánh mắt của pho tượng liếc nhau một cái, hắn chỉ cảm thấy cả người run lên, phảng phất nhìn thấy một đầu thượng cổ thần thú hướng hắn nghênh diện đánh tới, nó mở ra cái miệng hướng đầu lâu của hắn liền cắn xuống.

Hắn chỉ cảm thấy hai chân giống như bị rót chì, căn bản không cách nào bắn ra được, chỉ có thể mặc cho nó sính uy.

Hắn ở trước mặt nó cơ hồ biến thành cực kỳ nhỏ bé không chịu nổi một kích.

Một thân thực lực của mình căn bản không có đất dụng võ chút nào.

- Lão đại là ngươi sao?

Một đạo thanh âm thiếu niên thanh thúy vang lên ở bên tau Lăng Tiếu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi